Vân Khanh nhìn nam tử vừa đi đến kia, đáy mắt có chút sắc lạnh, người này là phò mã của Thất công chúa, là trưởng tử một gia tộc lâu đời, Lê gia, cũng là lãng tử phong lưu nổi danh kinh thành, lúc trước khi mới gặp Thất công chúa cũng mặt dày mày dạn, liều mạng theo đuổi, náo đến kinh thành người người đều biết, còn thề thốt sửa đổi phong cách lãng tử dạo thanh lâu của mình, ở trước mặt Lê Lão gia khóc nói muốn ăn năn hối cải, nếu không cưới được Thất công chúa, hắn cả đời sẽ suy sút không dậy nổi, không còn tâm tình làm bất cứ chuyện gì, làm cho Lê Lão gia xúc động sâu sắc, tự mình hướng Bệ hạ cầu hôn.
Mà hành động này của hắn, cũng khiến Thất công chúa cảm động, khả năng Hoàng gia nữ tử có thể lựa chọn hôn sự cho chính mình rất nhỏ, Lê gia gia thế coi như không tệ, Minh Đế thấy vậy, cũng đáp ứng mối hôn sự này.
Ai ngờ, năm đầu tiên gả đi, Lê Phò mã quả thật là đối với Thất công chúa sủng ái có thừa, nhưng sau một năm, liền ngựa quen đường cũ, hiện nay hắn cưới Thất công chúa được chừng hai năm rưỡi, trong nhà đã nạp thêm ba tiểu thiếp, mỗi ngày lưu luyến thanh lâu trắng đêm không về.
Thất công chúa lúc đầu còn tức giận rơi lệ, đi đến trước Minh Đế cáo trạng, Minh Đế còn có thể kêu Lê Lão gia đến răn dạy một chút, Lê Lão gia bị Hoàng đế nhắc nhở, tự nhiên trở về sẽ mắng Lê Phò mã, nhưng Lê Phò mã bị mắng thì yên ổn được ba ngày, sau lại thói quen tái phát, dù giáo huấn như thế nào, ép buộc ra sao, thì lúc ấy thái độ rất tốt, chỉ cần vừa hết hạn, lập tức liền trở lại như cũ, Lê Lão gia vì thế còn bị Minh Đế ném cho không ít chiếc giày để mang, chức quan cũng dừng lại ở chức Thị Lang bộ Hình, không thể tiến thêm, tức giận đến hai năm già đi mười tuổi, đối với trưởng tử duy nhất này lại không thể nặng tay, vừa lại không có biện pháp.
Mà Lê Phò mã tuy rằng chơi bời lêu lổng, học thức nông cạn, nhưng vì là con rể của Thiên Tử, ở trong triều cũng chiếm được chức vị an nhàn béo bở, thế nhưng hắn ta không vì vậy mà giác ngộ, còn liên tiếp phạm sai lầm.
Loại nam tử nhờ vào quyền thế của thê tử, còn làm ra vẻ đương nhiên, không biết báo ơn này, Vân Khanh nhìn đã cảm thấy buồn nôn, cùng hắn nói thêm một câu đều cảm thấy đang lãng phí tinh lực, vũ nhục chính mình, nheo mắt liếc hắn một cái, trong mắt là khinh miệt không chút che dấu.
Cái nhìn này vì vấn đề góc độ nên Lê Phò mã không nhìn thấy rõ, nhưng Tiết Nhất Nam lại thấy rất rõ, trên mặt liền mang theo nghiền ngẫm, cô nương này trái lại thật thú vị, lá gan cũng đủ lớn, không sợ ánh mắt này bị Lê Phò mã nhìn thấy sẽ phải chịu tai họa gì sao?
"Lê Phò mã, không phải huynh nói muốn mua điểm tâm cho Thất công chúa sao? Còn ở nơi này làm cái gì, điểm tâm nguội thì sẽ không ăn được đâu." Tiết Nhất Nam thu hồi tầm mắt dừng trên người Vân Khanh, quay sang nhìn Lê Phò mã, đem đề tài chuyển đi, hắn cũng không thích Lê Phò mã nói Vân Khanh như vậy, nữ tử như nàng, Lê Phò mã không có tư cách bình luận.
Lê Phò mã nghe được lời của Tiết Nhất Nam, nâng tay nhìn hộp điểm tâm mình đang cầm vài lần, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng: "Ai thèm mua về cho ả phụ nhân luống tuổi kia chứ, nếu không phải hôm qua phụ thân lại gọi ta đến giáo huấn mấy canh giờ, ta mới lười đi mua!"
Đáy mắt hắn mang vẻ lạnh nhạt cùng bạc tình, ai có thể ngờ vị nam tử miệng lưỡi thô tục này đã từng cuồng nhiệt mà theo đuổi Thất công chúa, loại tình cảm này, đối với nam tử mà nói, thật sự chỉ là nhất thời, trong nháy mắt liền có thể tan biến.
Vân Khanh hơi nâng tầm mắt, ánh mắt nhìn Lê Phò mã tràn ngập u ám, bên trong lại ẩn chứa thêm lệ khí, ở trên người hắn, nàng cơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của Cảnh Hựu Thần, lúc trước Cảnh Hựu Thần cũng theo đuổi nàng như vậy, cuối cùng lại vứt bỏ nàng như cỏ rác, tình cảm ngày xưa lại đột nhiên biến thành tờ giấy phai màu, chạm nhẹ liền tan nát.
Vị Thất công chúa này, kiếp trước nàng cũng nghe nói là một nữ tử cực kỳ tú lệ dịu dàng, nhưng sau khi thành hôn năm năm liền buồn bực mà chết, mà Lê Phò mã sau khi Thất công chúa qua đời được nửa năm, lại đón thêm người mới vào cửa, lại trôi qua ngày tháng tốt đẹp có thê thiếp thành đàn.
Nhất thời, trong đầu nàng xuất hiện một ý tưởng, ý tưởng kia vừa lớn mật lại mới mẻ, có lẽ khả năng của nàng có hạn, nhưng nếu có thể làm được, thì nàng cũng sẽ vì Thất công chúa mà tận lực.
Con ngươi của nàng ở trên người Lê Phò mã dạo một vòng, sau đó thu hồi, kêu: "Lưu Thúy, Thanh Liên, chúng ta đi."
Tiết Nhất Nam cùng Lê Phò mã hai người này, nàng cũng không quen thuộc, nàng không cần vì hai người họ mà tiếp tục ở đây hao phí thời gian, con đường này bị Tiết Nhất Nam ngăn trở, chẳng lẽ nàng không thể đi con đường khác sao?
Lưu Thúy gật gật đầu, đôi mắt thật to nhìn Lê Phò mã liếc mắt một cái, lạnh lùng thu hồi, đi theo phía sau Vân Khanh.
Lê Phò mã thấy Vân Khanh một câu cũng chưa nói với hắn, ngay cả lúc đi cũng coi hắn như không tồn tại, cả kinh thành có ai không vì hắn là Phò mã mà cho hắn ba phần sắc mặt chứ, nhất thời có chút tức giận muốn xông lên chất vấn. Tiết Nhất Nam kịp thời vươn tay ngăn cản động tác của Lê Phò mã, trong mắt là ý cười nghiền ngẫm, lắc đầu nói: "Quận quân là nữ tử, đứng cùng ta và huynh quá lâu cũng không tốt, đi, huynh đem phần điểm tâm về phủ trước, lát nữa ta ở ‘Túy Hương Uyển’ mời huynh uống rượu."
Lê phò mã trong lòng vốn đang tràn đầy tức giận nghe được ba chữ ‘Túy Hương Uyển’ thì biểu tình trên mặt trở nên bỉ ổi, trong mắt lộ ra thần sắc cực kỳ vừa lòng, tay vỗ vỗ vai Tiết Nhất Nam, cười to nói: "Tốt, hảo huynh đệ, đây là ngươi nói a, đợi lát nữa ở ‘Túy Hương Uyển’ không gặp không về, hôm nay ta sẽ không cho ngươi lén trốn đi đâu!"
"Được rồi, huynh nhanh đi thôi, đến muộn thì thứ huynh thích cũng không còn đâu!" Tiết Nhất Nam trên mặt nở nụ cười, đáy mắt lại hiện lên một tia chán ghét, ánh mắt xẹt qua bàn tay của Lê Phò mã đang để trên vai hắn thì đột nhiên nổi lên sát ý, khi Lê Phò mã mang theo gã sai vặt đi xa, giơ tay lên, ở trên vai dùng sức phủi: "A Kim, bộ quần áo này, cho người dựa theo số đo của ta làm lại bộ khác."
Gã sai vặt ban đầu đi ở phía sau Lê Phò mã chạy tới phía sau Tiết Nhất Nam, gật đầu đáp: "Vâng, công tử." Công tử có bệnh thích sạch sẽ, hắn rõ ràng nhất, vừa rồi Lê Phò mã kia còn chạm vào vai của công tử, bộ quần áo này bị vứt đi là bình thường.
Hắn nói xong câu này, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Vân Khanh đã đi xa, mày có chút nhăn lại.
Tiết Nhất Nam bắt gặp được bộ dáng này của hắn, nhíu mày nói: "Như thế nào, ngươi cũng cảm thấy nàng rất đẹp?"
"Không phải, tiểu nhân chỉ cảm thấy vị tiểu thư kia thực quen mắt, tựa hồ đã gặp qua." A Kim nghĩ nghĩ, lúc ngẩng đầu thì trên mặt là vẻ bừng tỉnh như sực nhớ ra: "Công tử, người có nhớ tiểu nhân ở bến tàu từng nói với người, vị tiểu thư kia bị tiểu nhân làm rơi rương đồ vào chân, kết quả một chút cũng không tức giận, cũng không mắng tiểu nhân hay không? Chính là nàng."
Khó trách hắn vừa nhìn thấy đã cảm thấy quen thuộc, thì ra là đã gặp qua ở bến tàu.
A Kim vừa nói như vậy, Tiết Nhất Nam tựa hồ cũng có chút ấn tượng, lúc trước khi vừa cập bến kinh thành, A Kim quả thật từng đề cập qua vị tiểu thư thiện lương rộng lượng này, không nghĩ tới nàng lại là Thẩm Vân Khanh, trong khoảng thời gian này, những chuyện về nàng, hắn cũng nghe nói không ít.
Tiết Nhất Nam nhìn bóng lưng Vân Khanh ở phía xa, nụ cười nơi khóe miệng ẩn ẩn mang theo một cỗ đắc ý, chuyến đi kinh thành lần này, thế nhưng lại có thu hoạch ngoài ý muốn.
Nụ cười này của hắn, trong ý cười lộ ra một cỗ quyến rũ khác hẳn với các công tử khác, tự nhiên xoay người, trường bào theo gió vung động như gợn sóng: "A Kim, đi, tới ‘Túy Hương Uyển’ chờ Lê Phò mã thôi."
**
Thời điểm Vi Ngưng Tử bước xuống xe ngựa, bước chân có chút không vững, thiếu chút nữa té ngã trên đất, Phấn Lam nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy nàng ta, quan tâm nói: "Phu nhân, cẩn thận một chút, đợi lát nữa vào trong viện, nô tỳ bôi thuốc cho người trước, trong tủ có tốt nhất......"
Vi Ngưng Tử hung hăng liếc nàng ta một cái, lòng tràn đầy lửa giận, nói: "Hiện tại biết kêu cẩn thận, vừa rồi ngươi vì sao không qua giúp ta?"
Nếu không phải hai người Phấn Lam Phấn Ngọc bị Thu di nương kéo, nàng ta cũng sẽ không đến mức thảm như vậy, hai người làm sao có thể đánh không thắng một người, rõ ràng chính là cố ý muốn chỉnh nàng ta, làm cho nàng ta bị ả tiểu tiện nhân Thu Thủy kia đánh.
Phấn Lam lòng tràn đầy oan khuất, các nàng làm sao có thể cố ý giúp đỡ Thu di nương, chính là Thu di nương quá mức lợi hại, sớm đã có chuẩn bị, trong tay giấu châm, ai đụng vào nàng, nàng liền chích người đó, nếu không phải là hai người bọn họ, làm sao có thể ngăn cản Thu di nương đi lên giúp Thu Thủy, Phấn Lam mở miệng cãi lại nói: "Phu nhân, nô tỳ không có......"
Vi Ngưng Tử làm sao có ý muốn nghe nàng ta nói nữa, trở tay liền tát một cái lên mặt Phấn Lam: "Ngươi còn nói xạo, ngươi nếu thật sự lo lắng cho ta, nên đỡ ta đi đến chỗ Lão thái quân kia để bà ấy thấy bộ dáng ta bị tiểu tiện nhân khi dễ, đi bôi thuốc mỡ làm gì, ta còn có thể để cho Lão thái quân thấy sao, ngươi đây là muốn giúp tiểu tiện nhân kia che đậy hành vi phạm tội sao?"
Phấn Lam vốn muốn nhắc nhở nàng ta một câu, hiện nay đi đến chỗ Lý lão thái quân cũng không phải là ý kiến hay, nhưng trên mặt truyền đến đau nhức, khiến nàng ngậm miệng lại, rũ mắt không nói chuyện, đỡ Vi Ngưng Từ khập khiễng đi đến viện của Lý lão thái quân ‘Hoa Diên Đường’.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT