Một bàn tay to đỡ lấy thắt lưng nàng, vững vàng đem nàng ôm vào trong ngực, âm thanh cười nhạo có phần mang theo tức giận từ bên trên truyền đến, “Thật ngốc, đứng cũng không vững.”

Lưu Thúy thấy vậy vội vã chạy lại, Vân Khanh cúi đầu dùng ánh mắt nhìn mới khiến nha đầu này đứng lại, thế tử này không biết tính tình như thế nào, nếu Lưu Thúy chọc giận hắn thì rất khó xử.

Khoảng cách giữa hai người thật gần, hơi nóng khi hắn nói chuyện giống như gió mát nhẹ nhàng trêu đùa vành tai nàng, Vân Khanh cố gắng dãy dụa, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng, đáy mắt tràn đầy buồn bực, “Thế tử, xin người buông tay, tiểu nữ mặc dù còn nhỏ nhưng cũng hiểu nam nữ bảy tuổi không giống nhau, người không thể vô lễ như vậy được.”

Không biết có phải là do giãy dụa mới có tác dụng hay là vì gì khác, nam nhân thấy vẻ mặt tức giận của nàng, theo bản năng buông lỏng đôi tay, con ngươi đen nhánh híp lại, nhíu mày nhìn Vân Khanh, đùa giỡn: “Nàng lớn tiếng như vậy không sợ làm người khác đến đấy nhìn thấy nói nàng yêu thương nhung nhớ ta sao?”

Là ai yêu thương nhung nhớ, rõ ràng chính hắn ôm lấy nàng, đối mặt với người như vậy đúng là không thể nói đạo lý., Vân Khanh vội vàng cách xa hắn, lạnh lùng nói: “Nếu thế tử không qua đây, cho dù là ngã chết tiểu nữ cũng không ngã vào lòng người.”

Khóe môi nam nhân hơi cong lên, sóng mắt lay động, chớp mắt một cái nhìn nàng trêu tức: “Tức giận sao?”

Lời này giống như tình nhân thân mật mềm giọng nỉ non, Vân Khanh ngẩng đầu lên liếc mắt một cái, mắt phượng tối đen lóe ra vài tia sáng, “Thế tử cảm thấy tiểu nữ vô duyên vô cớ bị người ta oan uổng không nên tức giận sao? Hay là người cho rằng nữ nhân ai cũng khuất phục dưới mị lực của người nên dù có thế nào cũng không tức giận?

Nam tử khóe mắt vừa chớp, vẻ mặt thay đổi rất nhẹ không nhận ra, híp mắt lại đáng giá tiểu nữ nhân còn chưa cập kê trước mặt, tư duy của nàng và người bình thường cơ hồ không giống nhau, bất kể tức giận hay lo lắng, đôi mắt phượng kia luôn có sương mù nhàn nhạt, không thể phân biệt được cảm xúc này rốt cuộc là giả hay là thật.

“Vậy hôm nay nàng đến Vấn phủ để làm gì?”

Hắn dường như bắt đầu nghiêm túc, hỏi nguyên nhân thực sự, chẳng lẽ từ đầu đến giờ là hắn đang thử nàng, Vân Khanh nhìn người đứng trước mặt, rốt cuộc hắn muốn thăm dò cái gì, trên người nàng có gì đáng để cho hắn thăm dò như thế?

Vân Khanh thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nhưng rõ ràng là ánh mắt giễu cợt, “Ngay từ đầu tiểu nữ đã nói cho người biết, tiểu nữ đến tìm Vấn lão thái gia hỏi về y dược.” Dứt lời nàng mới nhớ tới, nữ nhân ở bên ngoài kia có người nào là không đến tìm Vấn lão thái gia cầu y, nghĩ đến đây, ánh mắt nàng có chút thay đổi.

Mà lúc này, gã sai vặt lúc trước dẫn đường cho Vân Khanh vội vàng chạy đến, sau khi đứng vững mới hành lễ với thế tử rồi nói với Vân Khanh: “Trầm tiểu thư, lúc nãy lão thái gia nói trong đơn thuốc viết cho người có một vị khó tìm được thuốc tốt, vừa lúc người có vị ấy liền sai tiểu nhân đưa đến cho người.”

Nói xong liền đưa ra một gói thuốc màu vàng, Vân Khanh vội vàng nhận lấy, mở ra thì thấy bên trong đúng là sừng hươu giao, sừng hươu giao là lộc hươu đã hóa thạch, sừng hươu hầm cách thủy, cô đặc thành cao, ở hiệu thuốc cũng khó tìm, đúng là vị thuốc nếu gặp cũng khó mà mua được, xem ra Vấn lão thái gia đúng là thật tâm muốn nàng làm đồ đệ, nghĩ đến đây, sắc mặt Vân Khanh cũng trở nên nhu hòa, hai mắt sáng lấp lánh như trân châu nói với gã sai vặt: “Thay ta cảm ơn Vấn lão thái gia.”

“Dạ không cần, lão thái gia nói tiểu thư là đồ nhi của người, đây cũng là việc nên làm.” Gã sai vặt hồn nhiên cười rộ lên mười phần đáng yêu.

“Nàng là đồ đệ của Vấn thái y?” đôi mắt của thế tử vẫn đang im lặng quan sát hai người dường như có chút không tin, con ngươi dài hẹp lộ ra vài tia sáng khác thường.

“Đúng ạ, là đồ đệ Vấn lão thái gia mới thu nhận, hôm nay Trầm tiểu thư đến là do ước hẹn nửa tháng trước với lão thái gia.” Gã sai vặt biết thế tử vốn phân phó không cho mấy vị tiểu thư bên ngoài đi vào, lại nghĩ đang bị thế tử trách cứ nên vội vàng nói hết ra.

“Vậy là lúc trước do ta hiểu nhầm rồi.” Ánh mắt thế tử khó dò liếc nhìn Vân Khanh, vén tay áo choàng, chắp tay hành lễ, khóe miệng tươi cười cũng bớt đi vài phần mỉa mai.

Trong chớp mắt, Vân Khanh cảm thấy vị thế tử luôn mang theo ánh mắt sắc bén này thu liễm lại, cảm giác bị người khác đánh giá trên người nàng cũng dần rơi xuống. Cảm giác của nàng luôn đúng, vị thế tử hành xử quái dị, dung nhan tuyệt sắc này vừa rồi còn đối với nàng tràn ngập nghi ngờ, tựa như phòng bị nàng, như là nghi ngờ gián điệp hay gian tế vậy.

Nàng biết không phải vô duyên vô cớ mà có cảm giác này, hay bởi vì hôm nay nàng đến đây nên hắn mới có sự đề phòng như vậy, hoặc là mình đã biết bí mật gì của hắn, liên tục đặt ra nghi ngờ làm Vân Khanh cảm thấy thật khó hiểu.

Chẳng qua nàng không muốn đứng lại ở chỗ này để ngẫm nghĩ, vừa rồi chỉ nói vài câu mà nàng đã cảm thấy mệt mỏi, đối mặt với hắn thản nhiên gật đầu, “Đã muộn rồi, tiểu nữ phải hồi phủ, thế tử, xin cáo từ.”

Mới vừa đi được hai bước, nam nhân kia mở miệng gọi nàng, “Chậm đã.”

Vân Khanh dùng lại, chưa quay đầu, lúc này ánh nắng buổi chiều dần nghiêng, trong tia sáng như có một tầng mây ngũ sắc nhuộm lên y phục tơ lụa, nàng đứng trong hoa cỏ, nhìn lên bóng dáng tụa như đóa bách hợp đang đà nở rộ, trong sáng thanh cao, lại xa xôi không thể nắm bắt, trong lòng nam tử rung động, giống như dây đàn đột nhiên bị chạm vào, ở trong tim vang lên một tiếng.

Hắn chậm chạp mở miệng, giọng nói khàn đục: “Ta là Ngự Phượng Đàn.”

Nghe vậy, lưng Vân Khanh cứng đờ, thẳng tắp, nhưng trong nháy mắt khôi phục lại nguyên dạng, cũng không quay đầu, cứ thế bước thẳng ra ngoài.

Người bên ngoài đã rời đi, Vấn phủ cũng đã yên tĩnh như trước. Cho đến khi ngồi trong xe ngựa, nàng mới thở hắt ra một hơi, dựa vào đệm gấm trải trong xe, ánh mắt có chút nhớ lại.

Ngự Phượng Đàn, hóa ra hắn chính là Ngự Phượng Đàn, nàng từng nghe nói qua tên này, con trai trưởng vợ cả của Cẩn vương, Trấn tây tướng quân uy danh lan xa, hôm nay gặp mặt dung mạo quả giống như lời đồn đại. Hắn chỉ mới mười tám tuổi, tuổi trẻ kiêu ngạo, lại phóng đãng tùy tiện, mọi người chỉ biết tuổi trẻ ngông cuồng, nhưng không ai nghĩ đến một ngôi sao còn đang đà bay cao hết sức cuối cùng lại vì lý do gì mà rơi xuống.

Khi xe ngựa vẫn đều đặn hướng về phía Trầm phủ mà chạy, Ngự Phượng Đàn thu hồi tầm mắt, đi về phía sân của Vấn lão thái gia.

“Thế nào?, vừa rồi nghe Minh nhi nói ngươi gây chuyện với tiểu cô nương nhà người ta?” Vấn lão thái gia vuốt chòm râu hoa râm, nhìn nam nhân nghênh ngang đi vào, trực tiếp ngồi lên ghế trúc mà hỏi.

Minh nhi là tên sai vặt dẫn đường lúc nãy, cũng là đứa nô tài bên cạnh Vấn lão thái gia.

Ngự Phượng Đang liếc mặt một cái, rõ ràng đạm nhạt mà làm cho Minh nhi sợ đến mức trốn sau lưng lão thái gia, Vấn lão thái gia híp mắt, “Ngươi đừng dọa nó, nó nhìn thấy ngươi khó dễ đồ đệ của ta nên mới nói thôi.”

Chậm rãi thu hồi ánh mắt, Ngự Phượng Đàn một tay khoát sau đầu, tóc đen rơi xuống ghế trúc giống như gấm vóc, con ngươi hẹp dài nhìn lên bầu trời, lười nhác nói, “Ta nghĩ nàng phát hiện ta là hắc y nhân hôm nọ nên muốn thử.” Mà dựa vào lần dò xét lúc nãy, nàng không nhận ra hắn, không nghi ngờ hắc y nhân kia là hắn.

Nghe thấy vậy, Vấn lão thái gia cụp mắt xuống, đảo qua nam nhân đang nửa tỉnh nửa ngủ trên ghế trúc, mặt hiện lên tia cười nhạo: “A, hóa ra tiểu cô nương bắt ngươi chui lỗ chó ngày hôm ấy là Vân Khanh.”

Nói xong, đợi một lúc lâu sau cũng chưa thấy đáp lại, Vấn lão thái gia quay đầu mới thấy ghế trúc đã không còn ai, người ngồi trên đấy đã không biết đi từ lúc nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play