"Thật à, làm sao lại như vậy, đây là giữa ban ngày ban mặt cường thưởng dân nữ đó......"
Vi Ngưng Tử trong lòng căng thẳng, vội vàng kêu xa phu dừng xe, Phấn Lam Phấn Ngọc xuống xe trước, đỡ nàng ta xuống, bọn họ liền đi vào khách điếm, lúc này trong khách điếm đã có một nhóm người, đi qua khỏi dòng người, lập tức nhìn thấy một căn phòng trên lầu hai đang vây đầy người, bên trong đang truyền ra tiếng khóc của hai tỷ muội.
Nghe thanh âm của hai người này, bước chân của Vi Ngưng Tử không khỏi gia tăng tốc độ, Phấn Lam Phấn Ngọc đẩy đám người xung quanh ra, để cho Vi Ngưng Tử đi tới cửa, nhìn thấy tình huống bên trong thì Vi Ngưng Tử quả thực là nổi giận vô cùng.
Đệm giường hỗn độn không chịu nổi, nam tử quần áo không chỉnh tề, còn nữ tử thì trên cổ đều là vết hôn màu hồng......
Nàng ta đi vào, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thu Thủy đang ôm đầu cùng Thu di nương khóc rống, mạnh mẽ vươn tay lôi nàng ta từ trong lòng Thu di nương ra, một bạt tai liền quạt đi qua, lớn tiếng mắng: "Tiện nhân!"
Vi Ngưng Tử vẫn biết Thu Thủy luôn mơ ước Cảnh Hựu Thần, trong đó cũng có một phần là nàng ta ở phía sau đưa đẩy, cũng không nghĩ đến Thu Thủy lại không biết xấu hổ như vậy, trực tiếp lăn lên giường với Cảnh Hựu Thần, còn náo loạn khiến mọi người đều biết, nàng ta vừa trở thành tân nương tử được hai tháng, nay trượng phu lại ở bên ngoài mua vui, đây rõ ràng là đánh vào mặt nàng mà!
Cảnh Hựu Thần nhìn thấy Vi Ngưng Tử, trên mặt lộ ra kích động, nhưng thấy Vi Ngưng Tử tựa như không nhìn thấy hắn mà trực tiếp tiến lên bắt lấy Thu Thủy đánh tới tấp, vội vàng hô: "Ngưng Tử, nàng đừng kích động như vậy......"
Thu Thủy không phải là loại người cam tâm để bị khi dễ, khi nổi điên lên thì cũng bất chấp tất cả, sau khi bị người quạt một bạt tay, lập tức ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nghe thấy Cảnh Hựu Thần kêu người này là ‘Ngưng Tử’ thì biết ngay đây là thê tử của Cảnh Hựu Thần, sự đố kị trong lòng như bị thiêu đốt, nghĩ tới chính là nữ nhân này đã chiếm vị trí chính thê của mình, làm sao lại chịu để cho Vi Ngưng Tử đánh, liền hất cánh tay nàng ta ra tát trả lại một cái.
Thu di nương nhìn thấy muội muội bị đánh, xông lên muốn giúp đỡ, nhưng Phấn Lam Phấn Ngọc làm sao có thể để nàng nhúng tay vào, lập tức giữ chặt nàng, nhưng cũng bởi vì vậy, liền không có người đến giúp Vi Ngưng Tử.
Vi Ngưng Tử được nuông chiều từ bé, sức lực làm sao mạnh bằng Thu Thủy, một cái tát này nàng ta liền bị đánh đến choáng váng, trâm cài thúy ngọc trên tóc đều rơi xuống đất, vỡ thành mấy đoạn.
Thu Thủy thấy nàng ta bị đánh mà không phản ứng lại, trong lòng càng tỏ ra đắc ý, nhắm ngay Vi Ngưng Tử, lien tiếp tung quyền, vừa đánh vừa mắng: "Ngươi nói ai là tiện nhân, giống như ngươi đó sao? Vừa tới đã mắng chửi người còn chưa tính, lại còn động thủ đánh người!"
Thu Thủy không chỉ biết đánh người, còn học được cách đánh đòn phủ đầu, dù sao người ở chỗ này, đại đa số đều là dân chúng bình dân, ai biết Ngưng Tử này là ai, nếu Vi Ngưng Tử ra tay đánh nàng ta, vậy nàng ta cũng sẽ không khách khí.
Nói về đánh nhau, Thu Thủy vẫn có kinh nghiệm hơn, một tay nắm tóc Vi Ngưng Tử, tay phải tát một cái, chân trái đá một cú, các loại quyền cước đồng loạt rơi xuống người Vi Ngưng Tử, không buông tha một cơ hội có thể khi dễ Vi Ngưng Tử.
Đánh Vi Ngưng Tử đến cả người sưng phù, hai má nóng rát, cố kéo tóc, lại bảo vệ không được khuôn mặt, che được trên mặt, lại chắn không được bụng, toàn thân đều bị Thu Thủy đánh đến đau nhức, khuôn mặt xinh đẹp giờ đây gần như biến dạng rồi.
Cảnh Hựu Thần vài lần muốn tiến lên tách Thu Thủy và Vi Ngưng Tử ra, nhưng Phong Nhi do Thu di nương mang đến luôn chắn ngang ở phía trước, thoạt nhìn giống như đang can ngăn, kỳ thật chính là không cho Cảnh Hựu Thần giúp Vi Ngưng Tử.
Phong Nhi một bên ngăn lại Cảnh Hựu Thần, một bên nói thầm trong lòng: Đánh, đánh cho sắp chết tốt nhất, nhớ tới trước kia Vi Ngưng Tử tính kế Thẩm gia, Phong Nhi bèn tranh thủ thời cơ ra tay đáng nàng ta hai cái, thuận tiện cũng đục nước béo cò đánh Thu Thủy đánh vài cái, để trút giận thường ngày bị nàng ta khi dễ.
Hai người này không chú ý tới động tác nhỏ của Phong Nhi, chỉ cảm thấy cơn đau trên người đều là do đối phương ban tặng, Vi Ngưng Tử ban đầu vẫn cố tránh né, ngăn cản động tác của Thu Thủy, càng về sau càng phát hiện, căn bản là không có biện pháp tránh đi, liền từ bỏ việc phòng thủ, liều mạng đánh trả lại Thu Thủy, tuy rằng sức lực không lớn, nhưng lực sát thương của móng tay cũng rất mạnh, tạo ra trên mu bàn tay của Thu Thủy hơn mười vệt máu.
Những người bên cạnh nhìn trận hỗn chiến của một đám nữ nhân vì một người nam nhân, cảm thấy rất thú vị, thế nhưng không một người cố ý định ra tay hỗ trợ, bọn họ tuy rằng không biết thân phận cụ thể của đám người kia, nhưng dựa theo quần áo cùng trang sức trên người bọn họ cũng không giống như là dạng lừa đảo, lòng người đối với giai cấp cao hơn mình có một loại tâm lý trái ngược, chỉ muốn các nàng làm sao càng đánh càng kịch liệt một chút, tốt nhất xé rách quần áo, dáng vẻ lăn lộn đầy đất là hay nhất rồi!
"Các ngươi dừng tay cho ta!" Cảnh Hựu Thần nhìn trận hỗn chiến trước mắt, hai con ngươi hừng hực lửa giận, cảm thấy hôm nay thể diện của mình thật sự là mất hết rồi, vì mặt mũi của mình mà suy nghĩ, hắn lớn tiếng rống lên.
Một tiếng này cực lớn, xác thực làm cho sáu nữ nhân đều dừng tay, bất quá Thu Thủy vẫn gắt gao túm lấy tóc của Vi Ngưng Tử, tay của Vi Ngưng Tử đang cấu vào tay của Thu Thủy, đồng thời quay đầu giận dữ trừng mắt Cảnh Hựu Thần.
"Các ngươi như vậy còn ra thể thống gì nữa! Vi Ngưng Tử, nàng mau thả tay ra!" Dù sao Vi Ngưng Tử cũng là thê tử của hắn, Cảnh Hựu Thần lên tiếng kêu nàng buông ra trước, rồi đi qua vặn bung tay Thu Thủy ra.
Thu Thủy trừng mắt nhìn Vi Ngưng Tử, hừ lạnh, thế nào, chàng bảo ngươi buông tay ra trước kìa!
Ngón tay Thu Thủy nắm rất chặt, cho dù Cảnh Hựu Thần dùng sức vặn bung ra, giữa những ngón tay vẫn có thể lột xuống rất nhiều tóc, nàng ta phản ứng mau, lập tức chạy tới bên cạnh Thu di nương, đem mớ tóc trên tay xòe ra cho Thu di nương xem, tỏ vẻ mình không có chịu thiệt.
Thu di nương nhìn xuống đất, chỉ thấy chỗ vừa rồi hai người đánh nhau rụng xuống không ít tóc, xem ra Thu Thủy nhổ tóc Vi Ngưng Tử như nhổ cỏ, lại nhìn phía sau đầu của Vi Ngưng tử, vốn là một đầu tóc đen dày mượt nay trở nên thưa thớt, nhìn thoáng qua giống như bị hói một mảnh.
Đau nhức trên đầu Vi Ngưng Tử rốt cục giảm bớt, nhưng da đầu vẫn còn ẩn ẩn phát đau, lấy tay sờ thử, còn có vết máu dính trên tay, trong lòng biết vừa rồi khẳng định bị con tiện nhân Thu Thủy kia nhổ đi không ít tóc, nếu không cũng sẽ không đến nỗi chảy máu.
Tiện nhân này, muốn cướp nam nhân của nàng ta, lại còn đánh nàng ta, thực cho là nàng ta dễ bị ức hiếp hay sao.
Cảnh Hựu Thần nhìn thoáng qua Thu Thủy, rồi thu hồi tầm mắt nhìn Vi Ngưng Tử một thân y phục rối loạn, không biết nàng ta xuất hiện chỉ tổ làm lớn chuyện hay sao, một người đã kết hôn một chút ổn trọng cũng không biết, lại đi túm tụm đánh nhau với người khác, nhưng trên miệng vẫn quan tâm hỏi thăm: "Nàng sao rồi?"
Vi Ngưng Tử thấy Cảnh Hựu Thần hỏi mình, xem thế cục này, Thu Thủy chỉ sợ sẽ bám chặt lấy Cảnh Hựu Thần, trăm ngàn lần không thể để cho Cảnh Hựu Thần cưới nàng ta, liền giơ bàn tay dính máu của mình lên trước mặt Cảnh Hựu Thần, trong mắt mang theo vẻ đau xót muốn chết, giọng nói khàn khàn, hô: "Phu quân, chàng xem, đây là vừa rồi nàng ta đánh thiếp, nàng ta là một nữ tử chưa hôn phối, không biết thẹn dám bò lên giường với chàng, thiếp chỉ mắng nàng ta một câu, không ngờ nàng ta lại ức hiếp thiếp, chàng bảo thiếp về sau làm thế nào đối mặt với các phu nhân khác đây?!"
Nàng ta liên tục kể lể, nước mắt bắt đầu chảy ra, chỉ là nàng ta không biết, ngày thường nàng ta rơi lệ như vậy thật có vẻ nhu nhược đáng thương, nhưng vừa rồi Cảnh Hựu Thần đã thấy bộ mặt bưu hãn của nàngta, lúc này tóc tai lại bù xù, trang dung tán loạn, hắn chỉ có một cảm giác gai mắt.
Mà người vây xem lúc này mới hiểu được, thì ra vị phụ nhân vào sau này là chính thê nguyên phối, là chính thất nguyên phối a, khó trách lại mạnh mẽ như vậy, quả thật là lợi hại! Bất quá điều này cũng làm cho bọn họ hứng thú càng cao tiếp tục xem diễn, để xem hôm nay đến tột cùng là ai có thể làm nam nhân này yêu thích hơn!
Thu di nương bảo Phong Nhi sửa sang lại cho Thu Thủy, nghe thấy lời của Vi Ngưng Tử, đôi mắt tràn ngập sắc bén, cười lạnh nói: "Cảnh phu nhân nói chuyện cần phải chú ý một chút, chưa hiểu rõ đầu đuôi thì không nên nói lung tung, miễn cho đã đánh mất mặt mũi còn chiếm không được một chút lợi ích! Vừa rồi phu nhân vừa tiến đến, lại không tỏ rõ thân phận, liền ra tay đánh Thu Thủy, muội muội của ta là người cũng không phải súc sinh, chẳng lẽ liền đứng đó để cho ngươi đánh sao!"
Vi Ngưng Tử bị Thu di nương trách móc một trận, nàng ta cho tới bây giờ cũng không biết miệng lưỡi của Thu di nương lại có thể nhanh nhẹn như vậy, kỳ thật chồng trước của Thu di nương là chưởng quầy, nàng ta giúp đỡ việc buôn bán, miệng lưỡi đương nhiên lợi hại, bằng không cũng sẽ không ở Thẩm gia, khiến cho cao thấp trong phủ đều ưa thích mình. Vi Ngưng Tử nhìn thân hình Thu Thủy lạnh rung tránh ở phía sau Thu di nương, cảm giác được da đầu mình từng trận đau xót, còn có đau đớn trên bụng, trên lưng, nhất thời một bụng tức giận phình lên: "Đánh nàng ta thì như thế nào, nàng ta dụ dỗ trượng phu của ta, chẳng lẽ không nên đánh sao?"
Nghe câu này, Thu di nương lại châm chọc nở nụ cười, nhìn chưởng quầy cùng người làm ở bên ngoài, nói với Vi Ngưng Tử: "Muội muội của ta mê hoặc trượng phu của ngươi, ta thấy Cảnh phu nhân ngươi vẫn nên tìm hiểu rõ tình hình trước, chưởng quầy củng người làm trong khách điếm này đều tận mắt thấy phu quân nhà ngươi cưỡng ép kéo muội muội ta vào khách điếm, muội muội của ta vẫn còn là một khuê nữ, bị phu quân ngươi khinh miệt, ngươi làm phu nhân lại không thành khẩn thay phu quân ngươi nhận lỗi thì thôi, còn ra tay với một cô nương vô tội! Đây là quy củ của Vinh Nghị Hầu các ngươi sao?"
Vi Ngưng Tử nghe được lời Thu di nương, căn bản là không tin, nếu như là trước kia nàng ta chưa biết qua Thu Thủy cũng thôi, đáng tiếc nàng ta đã sớm biết Thu Thủy là dạng người nào, một lòng muốn gả cho Cảnh Hựu Thần làm thiếp, nói Cảnh Hựu Thần bắt Thu Thủy vào khách điếm, còn không bằng nói là Thu Thủy tính kế Cảnh Hựu Thần!
Vẻ mặt nàng ta âm trầm, quay đầu nhìn chưởng quầy cùng người làm ở bên ngoài, âm thanh lạnh lùng nói: "Các ngươi nếu thấy có người kéo nữ nhân này vào phòng trong, vì sao không ngăn cản? Chẳng lẽ khách điếm của các ngươi, cho phép người ta làm ra chuyện đồi bại này sao? Nếu là như thế, khách điếm này của các ngươi không cần tiếp tục kinh doanh nữa!"
Chưởng quầy nghe Thu di nương nhắc đến Vĩnh Nghị Hầu phủ thì biết ngay người đứng trước mặt này không phải dễ chọc, nhưng nghĩ mọi hậu quả đều đax có người giúp mình chống đỡ, liền thả lỏng, vẻ mặt oán giận nói: "Cảnh phu nhân, tại hạ mặc dù là một gã chưởng quầy mở khách điếm, không thể nào so với các vị chức cao quyền trọng, hôm nay ban đêm trời tối nhìn không rõ người nào, chúng ta chỉ nhìn thấy trượng phu của ngài lôi kéo người vào trong điếm, nhưng sau đó, nhìn thấy cô nương kia không nói gì, loại tình huống này, vốn khi phu thê hai người cáu kỉnh cũng sẽ phát sinh, chẳng lẽ chúng ta mỗi lần nhìn thấy một đôi vợ chồng cáu kỉnh, đều phải tiến lên kiểm chứng thân phận của bọn họ, yêu cầu bọn họ lấy ra chứng nhận kết hôn của quan phủ và tìm thân hữu để chứng minh sao?! Nếu như muốn ra yêu cầu này, vậy thì xin Cảnh phu nhân lấy chỉ lệnh triều đình ban ra, tại hạ sẽ nghe theo! Nếu như không có, tại hạ sẽ không sợ hãi cường quyền!"
Những lời này nói ra khí phách vô cùng, lại rõ ràng có trật tự, rũ sạch trách nhiệm của khách điếm, lấy cớ cho là chuyện giữa vợ chồng, khách điếm không thể nhúng tay, còn nói ra Vi Ngưng Tử là ỷ vào khí thế của Vĩnh Nghị Hầu phủ mà chèn ép khách điếm, muốn khách điếm giấu diếm sự thật.
Nhất thời khiến xung quanh xôn xao tiếng nghị luận, đều có ý khiển trách hành vi của Vi Ngưng Tử.
Sắc mặt Vi Ngưng Tử càng ngày càng khó coi, trừng mắt nhìn chưởng quầy, biết hôm nay không thể ỷ thế hiếp người, nếu không nhiều người chứng kiến như vậy, truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới con đường làm quan của Cảnh Hựu Thần, nàng ta liền vòng vo: "Vậy ngươi cũng không nhìn cho rõ, như thế nào không biết hai người bọn họ đã sớm có gian díu, lén lút đến đây vụng trộm chứ?!"
Đến đây, chưởng quầy thật là phản bác không được, hắn đã nói rõ rằng mình chỉ nhìn thấy họ kéo nhau vào trong điếm mà thôi.
Nhưng có người có thể nói a, Thu di nương vẫn luôn cười lạnh nhìn Vi Ngưng Tử, vẻ mặt sắc bén "Cảnh phu nhân nói thật hay, vừa mới bắt đầu ngươi nói muội muội của ta câu dẫn phu quân ngươi, hiện tại liền trở thành phu quân ngươi cùng muội muội của ta có tư tình, người của cả khách điếm này đều nghe được đối thoại lúc ấy của muội muội ta cùng phu quân ngươi, bọn họ có thể làm chứng, đến tột cùng là ai sai, đến tột cùng có phải là câu dẫn hay không!"
Thu di nương vừa dứt lời, chợt nghe bên cạnh có khách nhân đi ra làm chứng ——
"Đúng vậy a, lúc ấy ta nghe vị cô nương này bật khóc, còn người nam nhân thì an ủi nói đừng có gấp......"
"Đúng, khi ta đem bữa sáng đi lên cũng nghe được, người nam nhân kia còn hỏi nàng là ai nữa kìa!" Một tiểu nhị cũng chạy đến làm chứng.
Thu di nương nhìn Vi Ngưng Tử, thấy trong mắt nàng ta đầy vẻ chật vật, đáy lòng cười lạnh, Vi Ngưng Tử khi đó dám hạ giả thai dược cho nàng, dược vật kia cực hàn, ăn vào về sau đối với sức khỏe cực kỳ có hại, lần trước sau khi đại phu tới bắt mạch cho nàng, nói sức khỏe của nàng cần điều dưỡng thật tốt, nếu không về sau e rằng rất khó mang thai.
Tâm nguyện cả đời này của nàng chỉ mong muốn có một đứa bé bên người, bị Vi Ngưng Tử bày mưu khiến sức khỏe bị hủy hoại, đáy lòng đều là hận ý.
Nếu chỉ cần muốn Thu Thủy làm thiếp, lúc Vi Ngưng Tử nói Cảnh Hựu Thần và Thu Thủy có tư tình thì có thể đạt thành, nhưng nói vậy, Thu Thủy cho dù vào cửa cũng chỉ là tiện thiếp, nếu là sai ở Cảnh Hựu Thần, vậy thì có thể giành cho muội muội danh xưng quý thiếp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT