Mà lúc này cảnh Hựu Thần đang cùng Lễ Bộ Thượng Thư sửa sang lại danh sách tú nữ, chuẩn bị trình lên Hoàng hậu xem xét.

"Cảnh lang trung, trong danh sách tuyển tú lần này, muội muội của ngài cũng có tên a." Lễ Bộ Thượng Thư là một người có dáng mập mạp, thoạt nhìn là một nam nhân trung niên rất hòa khí, nhưng từ đôi mắt trên khuôn mặt có vẻ thân thiện kia, có thể nhìn ra được hắn tuyệt đối không phải là người ôn hòa như vẻ ngoài của hắn, mà ẩn hiện một chút cường thế trong đó.

"Đúng vậy a, lần này tuyển tú, muội ấy vừa vặn cũng được ghi tên, nhưng vẫn phải xem muội ấy có phúc khí hay không, có thể hầu hạ bệ hạ hay không." Đuôi lông mày của Cảnh Hựu Thần đều toát lên vẻ đắc ý, lấy điều kiện của Cảnh Tâm Như, tổng hợp tất cả các mặt, thì thứ tự trong danh sách, cũng coi như không thấp lắm, được Minh Đế coi trọng cũng không khó, hơn nữa có Hoàng hậu nâng đỡ ở phía sau, tất nhiên sau này ở hậu cung cũng không cần tranh đấu với những phân vị thấp.

Sự đắc ý trong mắt hắn không qua qua ánh mắt tinh tường của Lễ Bộ Thượng Thư, ngầm cười lạnh một chút, liền cầm lấy danh sách đã được niêm phong, khách khí nói: "Ta đi trình danh sách tú nữ cho Thái Hậu nương nương và Hoàng hậu xem qua."

"Đại nhân đi thong thả." Cảnh Hựu Thần tâm tình không tệ, sau khi chắp tay đưa tiễn, bản thân hắn cũng nối gót đi về hướng cửa cung.

Con đường trong hoàng cung lát đá cẩm thạch rộng rãi trải dài trước mắt, Nhị công chúa mang theo hai cung nhân, từ nội cung chạy tới, trong lòng oán giận mấy ngày nay Hoàng hậu vẫn sai người trông chừng giám sát nàng ta, không cho nàng ta ra khỏi cửa điện nửa bước, hôm nay thật vất vả mới tìm được cơ hội này, nàng ta phải đi ra ngoài hít thở không khí một chút.

Vừa ngẩng đầu nhìn về phía trước, nàng ta đã trông thấy một người mặc triều phục màu xanh đậm, nam tử với khuôn mặt anh tuấn ôn hòa đang tiêu sái sải bước tiến về phía mình.

Trên mặt hắn mang theo nụ cười thản nhiên, cả người thoạt nhìn giống như công tử thế gia ôn nhu như ngọc, thân hình mặc triều phục trở nên cao lớn phóng khoáng......

Nhị công chúa chỉ cảm thấy trái tim bùm bùm ở trong lồng ngực như muốn nhảy ra, sự oán hận nơi đáy mắt lập tức đều bị si mê thay thế, Cảnh Hựu Thần ở trong mắt nàng ta, quả thực là ngọc thụ lâm phong, tuấn mỹ e rằng không người nào có thể sánh bằng, nàng ta nhấc váy lên, chạy về phía trước, đuổi theo Cảnh Hựu Thần.

Hai cung nữ vừa thấy nàng ta bắt đầu chạy, cũng bất chấp quy củ trong cung không thể huyên náo, vội vàng đuổi theo, dù sao lần trước hai đứa cung nữ không trông chừng Nhị công chúa cẩn thận đã bị Hoàng hậu dùng trượng đập chết, lần này nếu lại không làm tốt nhiệm vụ, hai người các nàng e rằng sẽ chịu chung số phận với hai cung nữ trước.

Trong đầu Cảnh Hựu Thần lúc này đang nghĩ làm thế nào để thăng quan tiến chức nhanh chóng, liền nhìn thấy phía trước một nữ tử mặc cung trang hồng phấn khảm ngọc châu sang lấp lánh đang chạy tới đây, còn chưa đợi hắn thấy rõ đến tột cùng là ai, nàng kia đã nhảy đến trước mặt hắn, mắt mở to, trên mang hơi nhuộm hồng vì chạy vội, nhưng khi nói chuyện lại toát lên sự kiêu căng không phù hợp với dung mạo của nàng ta, giọng nói hơi the thé so với thiếu nữ bình thường khác: "Ngươi là Cảnh Hựu Thần?"

Lúc này, Cảnh Hựu Thần đã nhìn rõ người đứng trước mặt mình là Nhị công chúa, hắn nhanh chóng lui ra sau vài bước, hành lễ nói: "Vi thần gặp qua Nhị công chúa."

"Ừ." Nhị công chúa gật gật đầu, thực vừa lòng với hành động cung kính của hắn, điều này làm cho nàng ta cảm thấy Cảnh Hựu Thần là một nam tử lịch sự hiểu lễ nghĩa, nhưng bất kể ai nhìn thấy nàng ta, cũng đều né tránh, một nữ tử chưa lập gia đình sao có thể đứng gần nam tử khác như vậy, huống chi đối phương còn là công chúa, Cảnh Hựu Thần đương nhiên phải lui về phía sau rồi.

"Ngày đó ngươi đã cứu ta, cám ơn ngươi." Nhị công chúa vẻ mặt si mê, nhìn Cảnh Hựu Thần, nhưng mà, lời xin lỗi vừa ra khỏi miệng, ngữ khí lại như một kẻ bề trên từ trên cao nhìn xuống, coi việc Cảnh Hựu Thần cứu nàng ta, là phúc phần trời ban cho hắn.

Cảnh Hựu Thần tuy rằng không làm chức quan lớn, nhưng đối với ngữ khí của Nhị công chúa vẫn không cách nào chịu được, hắn cảm thấy nữ nhân, hẳn là nên ôn nhu, tựa như Vi Ngưng Tử vậy, nói chuyện làm việc, tất cả đều là vì nam nhân mà lo lắng, cho dù có chủ ý cũng phải nên dè dặt không dám nói ra.

Thế nhưng, đối phương lại là công chúa, thân phận địa vị cao hơn hắn, Cảnh Hựu Thần cho dù trong lòng không thoải mái, cũng chỉ có thể nhẫn nại.

Ngày ấy sau khi uống say, việc cứu Nhị công chúa rơi xuống nước lên, cũng là sau khi tỉnh lại hắn nghe người ta nói, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy mình ở trước mặt Tứ hoàng tử thể hiện một chút mà thôi.

Nhưng hiện tại, hắn dù sao cũng không còn là một thiếu niên ngây ngô, trong chốn phong hoa tuyết nguyệt cũng được xem là cao thủ, trong nhà trừ bỏ thê tử, còn có hai thông phòng, sao nhìn không rõ đáy mắt si mê biểu hiện quá mức trực tiếp của Nhị công chúa kia chứ.

Nhị công chúa không phải bởi vì hắn cứu nàng ta, sau đó liền thích hắn chứ, việc này...... Cũng không kỳ quái, nữ nhân không phải hay thích loại anh hùng như thế này sao?

Nhưng lý trí nói cho hắn biết, Tứ hoàng tử và Hoàng hậu vốn trong có ý niệm này trong đầu, muốn gả công chúa cho hắn, Nhị công chúa chắc chắn không nằm trong kế hoạch của bọn họ. Độ mẫn cảm với chính trị, Cảnh Hựu Thần đương nhiên vẫn có.

Vì thế, hắn khom người cung kính: "Vi thần không dám nhận hai chữ ‘cám tạ’ của công chúa, vi thần bất quá chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi."

Vốn tưởng rằng khi nhìn thấy mình, Cảnh Hựu Thần sẽ lộ ra vẻ mặt quý mến, ai ngờ được hắn lại cư xử như vậy, Nhị công chúa không cam lòng cắn cắn môi, sắc mặt có chút không vui: "Ngươi đã cứu ta, chúng ta đã có da thịt chi thân, ngươi nên lấy ta, vì sao ngươi không đi xin mẫu hậu ban hôn, nói muốn lấy ta!"

Nếu nói Cảnh Hựu Thần mới vừa rồi trong lòng cảm thấy không thoải mái, thì lúc này sắc mặt đã có chút thay đổi, hắn nhìn trái nhìn phải một vòng, thấy không có người nào ở gần đây, mới nhẹ nhàng thở ra, vị công chúa này ngôn hành cử chỉ thật sự là lớn mật, hắn đã sớm nghe nói qua sự kiêu căng ương ngạnh của nàng ta, nhưng hành vi chủ động như vậy, nói mình cùng nam nhân có quan hệ xác thịt, muốn người ta tới cầu hôn, hắn có chút ăn không tiêu a.

Nét cười trên mặt Cảnh Hựu Thần hơi sững lại, không dấu vết lại lui về sau vài bước, giọng nói mơ hồ mang theo sự khó xử: "Nhị công chúa điện hạ, ngày ấy mọi người chứng kiến đều biết, vi thần chính là uống say, tốc độ lại nhanh hơn người khác mới cứu được công chúa, vi thần thật sự không gánh chịu được tội danh ‘da thịt chi thân’ này."

Hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói: "Huống chi vi thần đã cưới thê tử, công chúa là thân thể vạn kim, há có thể cùng vi thần một người đã có thê thất quan hệ mập mờ, mong rằng công chúa không nên nói đùa như vậy."

Lúc này Cảnh Hựu Thần là thật tâm muốn cự tuyệt Nhị công chúa, lời nói vừa rồi nếu như rơi vào tai người khác trong tai, Nhị công chúa dù sao cũng là hậu duệ hoàng gia quý tộc thì không sao, nhưng hắn vẫn muốn tiến xa trong con đường làm quan, nên không muốn bản thân bị mang tiếng xấu, khiến Hoàng hậu tức giận.

Nhị công chúa nghe xong lời Cảnh Hựu Thần nói, nét kiêu căng trên mặt như bị tổn thương, nhưng nàng ta càng thấy bất mãn nhiều hơn, nàng ta là một công chúa cao cao tại thượng, hắn bất quá chỉ là một quan ngũ phẩm bé nhỏ mà thôi, còn là thứ xuất, nàng ta thích hắn, là để mắt tới hắn, hắn còn dám cự tuyệt!

Tuy rằng trong lòng nàng ta nghĩ như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn bị tổn thương, thiếu nữ lần đầu tiên động tâm, còn vừa thổ lộ đã bị cự tuyệt, đại đa số người hẳn là sẽ xoay mặt bỏ chạy.

Nhưng vị Nhị công chúa này lại cứ thích phản ứng khác người, đáy mắt nàng ta ngân ngấn nước, lại rất nhanh bị búi tóc búi cao hoa lệ che khuất, không nhìn rõ được, vẻ mặt thì quật cường, đối với Cảnh Hựu Thần như dã thú bị đả thương gầm nhẹ nói: "Ta thích ngươi, mặc kệ ngươi đã cưới thê tử hay chưa, trong lòng ta cũng chỉ muốn gả cho một mình ngươi, vì sao lần đó ở trong hôn lễ, những người khác không cứu ta, cố tình lại là ngươi cứu ta, việc này chứng minh là ông trời để cho chúng ta gặp nhau, ngươi có thê tử lại có cái gì quan hệ, chỉ cần ngươi thích ta, ta lập tức thỉnh mẫu hậu hạ chỉ, hưu nàng ta, ta sẽ trở thành thê tử của ngươi! Hơn nữa thân phận của ta so với nàng ta cao quý hơn, càng có thể hỗ trợ ngươi!"

Cảnh Hựu Thần ngay từ đầu bị tiếng gào lớn của nàng ta dọa sợ, lại nhìn đôi mắt dịu dàng ngấn lệ kí, bên trong tràn ngập tình cảm vừa yêu vừa hận với hắn, thêm nữa là hình ảnh thiếu nữ yếu ớt bị tổn thương, trong lòng hắn khẽ động.

Nhị công chúa tuy rằng trán hơi thấp, nhưng vẫn di truyền được những ưu điểm của gen hoàng tộc, nàng ta cũng được xem là một mỹ nhân.

Mỹ nhân rưng rưng, điềm đạm đáng yêu.

Đúng là Cảnh Hựu Thần hơi rung động, một công chúa cao quý khóc lóc kể lể tình yêu say đắm với mình, càng làm cho Cảnh Hựu Thần có một loại cảm giác thỏa mãn khó có thể hình dung, hắn có chút áy náy, cũng có chút tiếc nuối.

Sao việc Nhị công chúa rơi xuống nước kia, nếu sớm một chút phát sinh thì tốt rồi, sớm một chút thì có lẽ Nhị công chúa đã có thể kết duyên cùng hắn, hoàng hậu vì củng cố lòng trung thành của thần tử, cũng sẽ đem Nhị công chúa gả cho hắn.

Cưới công chúa hoàng gia, thì sẽ trở thành là thân thích hoàng tộc, cho dù lại xuất hiện thêm một tên Vi Trầm Uyên, Lý Trầm Uyên, hắn cũng không cần lo lắng tước vị sẽ rơi vào tay người khác nữa.

Mãi đến khi nghe xong toàn bộ lời oán giận của Nhị công chúa, sự cảm thán đáng tiếc trong lòng Cảnh Hựu Thần, đã vô ảnh vô tung mà biến mất, thay vào đó là đôi mắt sáng rỡ khẳng khái so với ánh mặt trời còn chói mắt hơn.

"Nhị công chúa, nam tử trong thiên hạ này rất nhiều, người hà tất phải đau khổ cực đoan như thế." Tâm tư Cảnh Hựu Thần ngàn xoay trăm chuyển, vốn muốn mở miệng nói như thế, nhưng khi nhìn thấy cung nữ bên cạnh Nhị công chúa thì nuốt trở vào bụng.

"Nam tử trong thiên hạ rất nhiều, nhưng ta chỉ thích một mình ngươi! Cho dù chết, ta cũng muốn gả cho ngươi!" Nhị công chúa trong đầu đã bị lửa giận cùng tức giận thiêu đốt không còn một mảnh, bất chấp cái gì là thẹn thùng, cái gì là lễ nghi, lớn tiếng hô.

Đáy mắt Cảnh Hựu Thần hiện lên một chút vui mừng, lại tỏ vẻ như trấn an Nhị công chúa, trên mặt mang theo buồn khổ, lắc đầu nói: "Nhị công chúa ưu ái, vi thần thật sự không dám nhận, vi thần trong nhà đã có kiều thê!"

Sau khi hắn nói xong, thấy hai cung nữ kia đang nhìn mình chằm chằm, biết rằng không thể nhiều lời thêm nữa, trong cung này người đến người đi, bị bắt gặp quả thật không tốt, còn nữa, có một số việc không thể quá nhanh, ngược lại sẽ để lộ dấu vết, chiêu lạt mềm buộc chặt, đối với nữ nhân như Nhị công chúa, khẳng định có hiệu quả, nên hắn thản nhiên hành lễ cáo từ.

Lưu lại Nhị công chúa đứng ngây ngốc tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của hắn, ngón tay gắt gao nắm chặt, đáy mắt vẫn còn đọng lại thân ảnh màu lam kia, trong lòng thầm nhủ: Cảnh Hựu Thần thật sự là một nam tử tốt trên đời hiếm gặp, nàng ta vừa rồi nhiều như vậy, hắn đều bất vi sở động, lần nữa nói trong nhà đã có thê tử, hắn ôn nhu như vậy, lịch sự như vậy, làm thê tử của hắn nhất định sẽ rất hạnh phúc.

Nàng ta mặc kệ, nàng ta nhất định phải làm thê tử của hắn, nhất định.

Bên kia, Lễ Bộ Thượng Thư cầm theo danh sách tú nữ năm nay, đi về hướng Trữ Tú cung, trên đường vừa vặn gặp phải Tứ hoàng tử cũng đang đi tới chỗ Hoàng hậu thỉnh an, tuy rằng vị hoàng tử này bình thường tản ra khí thế âm lệ lãnh khốc, nếu không có chuyện gì thì Lễ Bộ Thượng Thư cũng không thích cùng hắn giao tiếp, nhưng lúc này đã chạm mặt, hắn cũng không thể vòng qua đường khác, chỉ có thể nhịn xuống cảm giác khẩn trương, đi cùng Tứ hoàng tử.

Ánh mắt Tứ hoàng tử thản nhiên di động, rơi vào tập danh sách trên tay hắn, Lễ Bộ Thượng Thư khép mắt trông thấy, lập tức biết ý dâng danh sách lên, cười nói: "Tứ hoàng tử, đây là danh sách tú nữ, ngài có muốn xem qua trước không?"

Vị Tứ hoàng tử này, trong số những hoàng tử hiện thời, là ứng cử viên có năng lực mạnh nhất, Lễ Bộ Thượng Thư tuy rằng không có ý định gia nhập vào một phe phái nào, nhưng đối với việc Tứ hoàng tử trong tương lai có thể lên ngôi hoàng đế, hắn vẫn nên cử xử lấy lòng một chút.

Tứ hoàng tử vốn chỉ tùy ý liếc qua tập danh sách hoa văn màu xanh đặc biệt kia mà thôi, ai ngờ Lễ Bộ thượng thư trình lên, nghĩ đến hắn lướt xem một chút cũng không sao, vừa vặn biết được lần này gia tộc nào đưa người tiến cung, người của gia tộc nào trúng tuyển.

Vẻ mặt hắn lạnh lùng trước sau như một không chút thay đổi nhận lấy tập danh sách, tùy tiện lật vài tờ, lúc ánh mắt thâm thúy rơi vào một trang giấy, trong chớp mắt khựng lại, hang chân mày trên nền da màu đồng cổ bởi vì xoắn lại, mà tản ra một loại hơi thở nồng đậm u ám.

Lễ Bộ Thượng Thư không biết như thế nào, biểu tình của Tứ hoàng tử bỗng dung biến hóa, nhưng hắn lại thấp hơn Tứ hoàng tử nửa cái đầu, cũng không thể rướn cổ lên nhìn, đến tột cùng là tên của người nào, mà khiến Tứ hoàng tử không vui, hắn đành phải thầm đoán trong lòng.

Thế nhưng trong nháy mắt, Tứ hoàng tử đã khép lại tập danh sách, trả lại cho Lễ Bộ Thượng Thư, chân mày cũng trở lại bình thường, không có hành động gì khác, chỉ có trong con ngươi đen như mực kia mang theo chút hàn khí, cho thấy hắn cũng không phải bình tĩnh thờ ơ như vừa rồi.

Bởi vì, thời điểm hắn thuận tay giở tờ danh sách, nhìn thấy bên trong ghi một cái tên mà hắn không ngờ tới ——

Thẩm Vân khanh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play