Từ hành động dã man và tính tình điêu ngoa của Nhị công chúa trước đó mà nói, Vi Trầm Uyên thật sự cảm thấy vị Nhị công chúa cao ngạo này hắn thật sự nuốt không trôi rồi.

Do đó, theo hành động vừa rồi của Vân Khanh, nàng tựa hồ đã sớm biết Nhị công chúa sẽ yêu người nhảy xuống cứu nàng ta, cũng biết Cảnh Hựu Thần là người sẽ nhảy xuống.

Đôi mắt sáng như sao không khỏi mang theo sự trầm lặng, khả năng biết trước của nàng, khiến cách nhìn trong lòng của Vi Trầm Uyên đối với Vân Khanh lại tăng cao một bậc, chỉ cảm thán nàng may mắn là bằng hữu mà không phải là địch nhân của mình.

Hắn giơ lên khóe môi, thoải mái cười: "Nói thế, nàng cũng là vậy à?"

Vân Khanh gật đầu: "Ừ."

Là nữ tử, ít nhiều cũng mơ mộng về anh hùng, ảo tưởng có một ngày, trong lúc mình gặp tình huống khó khăn, sẽ có một nam tử tuấn mỹ, cưỡi con ngựa trắng, uy phong lẫm liệt xuất hiện, đem mình cứu ra từ trong nước sôi lửa bỏng.....

Ở kiếp trước, nàng cũng không là bởi vì có một mơ tưởng như vậy, trong nguy cơ bị thất trinh thì gặp phải Cảnh Hựu Thần tao nhã, từ đó trở đi liên tục gặp vận rủi, kết quả ngay cả mạng cũng không còn hay sao.

Bất quá, cũng có chút kỳ quái, kiếp trước Cảnh Hựu Thần đối với nàng là vừa gặp đã thương, không bao giờ có thể tự kềm chế, mặc dù là hướng về tài sản của nàng, nhưng ở kiếp này, nàng cảm thấy dung mạo mình càng thêm toả sáng, gia nghiệp cũng càng hùng hậu, Cảnh Hựu Thần lại đối với nàng tựa hồ chỉ là có hứng thú mà không tỏ rõ thái độ gì.

Hay là, kiếp trước hắn nghe lời người khác mà cưới nàng?

Nhớ tới quan hệ của Cảnh Hựu Thần cùng Tứ hoàng tử, còn việc Tứ hoàng tử phái người đến nhà mình tìm đồ, Vân Khanh hơi nhếch khóe môi xinh đẹp, đôi mắt cụp xuống, đại khái, Cảnh Hựu Thần cưới nàng, cũng là vì món đồ đó, chỉ là ở kiếp trước cho đến chết, bọn họ cũng không biết món đồ kia đến tột cùng là cái gì, phải như thế nào mới có thể tìm được nó?

"Thì ra nàng cũng có a, khó trách tình tiết anh hùng mỹ nhân luôn là tiết mục được hoan nghênh nhất trên sân kịch." Vi Trầm Uyên mang theo một chút giễu cợt, khóe mắt cong lên, nụ cười như cơn gió mát.

"Đúng vậy a, nghe giọng điệu của huynh, hình như đang rất tiếc nuối tại sao mình vừa rồi lại không kịp cứu Nhị công chúa nha." Vân Khanh hơi liếc nhìn hắn, vẻ mặt trêu chọc cười: "Có muốn ta tạo cơ hội để huynh có thể biểu hiện một chút không?"

"Quận quân vẫn là đừng lấy tiểu sinh ra trêu ghẹo thôi." Đôi mắt Vi Trầm Uyên hơi mở to, làm ra dáng vẻ kinh hách, đối với Vân Khanh chắp tay xin khoan dung.

Dáng vẻ như vậy khiến lúm đồng tiền trên mặt Vân Khanh như tăng lên, ngay cả Vi Trẫm Uyên đã nhìn khuôn mặt mỹ mạo của nàng hai năm nay, tự cho rằng đã không có rung động nay cũng phải thất thần trong giây lát, trong lòng than thở, thiếu nữ xinh đẹp như Vân khanh lại sinh ra trong một gia đình phú quý, sau này không biết sẽ gả cho ai đây.

Sau khi tiệc cưới kết thúc, Hoàng hậu, Nhị công chúa, Tứ hoàng tử về tới Trữ Tú cung, Nhị công chúa vẫn bị Tứ hoàng tử mắt lạnh cảnh cáo không dám mở miệng lúc này rốt cục vẻ mặt bất bình vọt tới trước mặt Hoàng hậu, vẻ mặt ủy khuất: "Mẫu hậu, người phải làm chủ cho nữ nhi a!"

Hoàng hậu ở trong yến hội đã nghe được cung nhân hồi báo lại chuyện đã xảy ra, lúc này quay đầu nhìn Nhị công chúa, trong đôi mắt đẹp mang theo hàn quang: "Ngươi có cái gì muốn ta làm chủ?"

Nhị công chúa cũng không phải là người thông minh, nàng ta không nhận thấy được hàn ý trong đuôi mắt của hoàng hậu, chỉ lo trần thuật về tâm tư của mình, cầm lấy tay hoàng hậu, làm nũng nói: "Mẫu hậu, mới vừa rồi ở trong hoa viên của Vĩnh Nghị Hầu phủ, nữ nhi rơi vào trong nước, là Cảnh Hựu Thần hắn đã cứu con, nữ nhi cùng hắn ở trước mắt bao người đã có da thịt chi thân, cầu mẫu hậu tứ hôn cho chúng ta."

Nàng ta một hơi đem ý nghĩ trong lòng toàn bộ nói ra, sắc mặt của Hoàng Hậu cũng theo từng lời của nàng ta mà càng ngày càng thâm trầm: "Ngươi đường đường là một vị công chúa, nói cái gì da thịt chi thân, nói cái gì tứ hôn cho các ngươi, ngươi có biết hay không Cảnh Hựu Thần là tân lang của ngày hôm nay, hắn vừa cưới nghĩa nữ của Uy Vũ Tướng Quân, ta tứ hôn cho các ngươi, ngươi qua đó làm cái gì, làm thiếp, ngươi có làm hay không?!"

"Làm thiếp?" Nhị công chúa hiển nhiên không nghĩ tới hoàng hậu sẽ nói ra hai chữ này, âm thanh bỗng chốc cao lên, ánh mắt mở to kinh ngạc: "Mẫu hậu, con đường đường là một công chúa, làm sao có thể đi làm thiếp, Vi Ngưng Tử kia cũng không có phúc để thừa nhận chuyện đó!"

"Vậy ngươi còn muốn gả đi?"

"Để cho ả Vi Ngưng Tử làm thiếp, con làm thê tử, không phải là được rồi sao?" Nhị công chúa đứng ở bên cạnh hoàng hậu, nhớ tới vị hồng y nam tử từ trên trời rơi xuống kia như là một vị cứu tinh do trời phái xuống: "Con cùng Cảnh Hựu Thần là có duyên phận, hắn hôm nay làm chú rể, nhiều người như vậy đều ở trong hoa viên vây quanh hắn, vì sao người khác không tới cứu con, mà lại là hắn, điều này cũng có nghĩa hắn chính là duyên định phu quân của con!"

Nhị công chúa năm nay đã 20 tuổi, nàng ta từng có một mối hôn sự, nhưng ngay khi sắp tổ chức hôn lễ, nhà trai nhiễm bệnh qua đời, Nhị công chúa sau khi biết tin, cũng không có đau buồn gì, sau mối hôn sự đó, Hoàng hậu lại muốn giúp nàng ta làm mai, nàng ta lại không chịu, nói rằng không có cảm giác, người này không tốt người kia không tốt, bệ hạ từng bức bách nàng ta lập gia đình, nàng ta lại lấy chết uy hiếp, cả gan ba ngày ba đêm không ăn cơm, không uống nước, khiến Hoàng Hậu đau lòng phải đi cầu Minh Đế, Minh Đế trong cơn tức giận liền không muốn quan tâm đến hôn sự của nàng ta nữa.

Nay nàng ta ở trong triều, mang tiếng là cô công chúa có tuổi. Nhưng Nhị công chúa không quan tâm, nàng ta luôn chờ đợi vị phu quân định mệnh kia xuất hiện, cho đến hôm nay, hắn rốt cục cũng xuất hiện rồi.

Trước khi Nhị công chúa sinh ra, vốn còn có một công chúa, nhưng thân thể không tốt, không đủ tháng liền chết non, cho nên Nhị công chúa kỳ thật là con gái đầu của Minh Đế, Minh Đế có chút yêu thương nàng ta, trải qua việc lấy chết uy hiếp không lấy chồng, Minh Đế đối với nữ nhi này rõ ràng cũng không yêu thích nữa, nói đến danh tiếng Nhị công chú ‘thông tuệ’ và kiêu căng này cũng không còn hứng đi quản.

Vốn chuyện nàng ta hôm nay coi trọng người thanh niên tuấn kiệt nào, đối với hoàng hậu mà nói cũng là chuyện tốt, nhưng cố tình ở trong hôn lễ của người ta mà nhìn trúng tân lang, việc này so với chuyện ta không muốn lấy chồng còn khiến Hoàng hậu tức giận hơn.

"Ngươi chẳng lẽ không biết, Vi Ngưng Tử kia chính là người mà Tứ đệ ngươi muốn lôi kéo sao?" Hoàng hậu có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói, nếu là sớm một tháng coi trọng Cảnh Hựu Thần thì cũng không sao, dù sao hắn cũng là tâm phúc của Tứ hoàng tử, để hắn cưới Nhị công chúa, quan hệ coi như tiến thêm một bước, hiện tại mới nói thì đã muộn rồi.

Nhị công chúa ngạc nhiên, lập tức nói: "Lôi kéo nàng ta làm gì, nàng ta chỉ là một nữ nhân, có gì có thể lợi dụng chứ!"

"Ngươi!" Hoàng hậu bây giờ thật sự hối hận lúc trước vẫn luôn nuông chiều nữ nhi, bà ta nghĩ nuông chiều nữ nhi có gì không tốt, vẫn đối với Nhị công chúa là muốn cái gì liền cho cái nấy, nay hiểu ra nữ nhi này không phải không biết suy nghĩ, mà trở thành ngu ngốc thực sự rồi!

"Tỷ không cần nghĩ thêm nữa, chuyện hôm nay hắn cứu tỷ, không tính là cái gì da thịt chi thân cả, đây chẳng qua là ra tay tương trợ mà thôi, tỷ nếu về sau còn muốn gả, tốt nhất nên cẩn thận suy nghĩ, hôm nay ở đó có bao nhiêu người nhìn thấy tỷ cáu gắt ương ngạnh muốn đánh Thẩm Vân Khanh, làm sao có thể lấy lại thể diện chứ!" Tứ hoàng tử vẫn ngồi ở một bên vẻ mặt âm lãnh, mấp máy đôi môi đỏ tươi, âm thanh lạnh như băng chen vào cuộc nói chuyện giữa hai nữ nhân.

Hoàng hậu lại không biết chuyện trước đó, sau khi nghe Tứ hoàng tử nói, trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng sau đó lại nghe tới tên Thẩm Vân Khanh, trong lòng bất giác có chút khó chịu: "Ngươi như thế nào muốn đi đánh nàng?"

"Nàng bất kính với Tứ đệ, con đương nhiên phải đi cảnh cáo nàng rồi! Nhị công chúa vẻ mặt khó chịu, nhớ tới Vân Khanh, đáy mắt liền tỏ ra khinh bỉ: "Đúng vậy, hôm nay chính là bởi vì đi đánh nàng, con mới rơi xuống hồ, còn không phải là nàng ta cố ý hãm hại con sao!"

Tứ hoàng tử thoáng nâng mí mắt, liếc Nhị công chúa một cái, hai tròng mắt giống như hàn băng bắn thẳng về phía nàng ta, hừ nói: "Nàng không bất kính với ta, là tỷ đột nhiên lao tới muốn đánh nàng, đột nhiên dưới chân trơn trượt mới ngã vào hồ, chớ đem trách nhiệm đổ lên đầu những người khác!"

Tứ hoàng tử trong lòng rất không thích hàn hvi của Nhị công chúa, lúc ấy hắn cùng Vân Khanh đang nói chuyện, chính là bởi vì nàng ta đột nhiên xuất hiện, cắt ngang lời định nói, nhưng sau đó, việc Nhị công chúa trượt chân té vào trong hồ, hắn vốn cảm thấy Thẩm Vân Khanh cũng là cố ý đi lên đường nhỏ trải đầy đá cuội kia, lúc ấy nàng đã phòng bị sẽ bị Nhị công chúa lao tới rồi.

Nghe được lời Tứ hoàng tử nói, Hoàng hậu nhíu đôi mắt xinh đẹp, trong đáy mắt lộ ra sự cân nhắc ở trên người Tứ hoàng tử đánh giá, con của mình bà ta vẫn hiểu biết vài phần, hắn rất ít bàn luận về người khác cũng như việc bên ngoài triều chính, hôm nay cũng là ngoại lệ vì Thẩm Vân Khanh biện giải.

Bà ta cẩn thận nhìn chằm chằm biểu tình của Tứ hoàng tử, nhưng thấy vẻ mặt hắn vẫn lạnh như băng, hai tròng mắt vẫn như trước không có biến hóa gì đặc biệt, không có dị thường, cũng không đồng nghĩa là không có gì, đứa con trai này của bà ta, từ nhỏ đã có dáng vẻ lạnh như băng, tạo ra cảm giác khó gần, ngay cả mẹ ruột là bà ta nhiều khi cũng không hiểu hắn đang nghĩ gì, trừ bỏ một ít việc trên triều, chuyện khác, bà cũng không mấy thân cận với đứa con trai này.

Nhớ tới dung mạo của Thẩm Vân Khanh, trong lòng Hoàng hậu hơi hơi hoảng hốt, không hiểu sao có một loại cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng.

"Mẫu hậu, con mặc kệ, người phải thay con làm chủ, con muốn gả cho Cảnh Hựu Thần!" Nhị công chúa thấy Hoàng hậu lâm vào trầm tư, không cam lòng nhân duyên của mình bị bỏ qua như vậy, lắc lắc cánh tay hoàng hậu, làm nũng nói.

"Ngươi không cần nói nữa, ngươi cùng Cảnh Hựu Thần là không có khả năng!" Hoàng hậu nhíu mi khiển trách nói, trong lòng tính tìm một người thích hợp, mau chóng đem Nhị công chúa gả ra ngoài mới tốt, nhớ tới Tứ hoàng tử mới vừa rồi nói Nhị công chúa ở trước mặt nhiều người như vậy đi đánh Vận Ninh quận quân, chỉ sợ lời đồn đãi trong triều về Nhị công chúa kiêu căng ương ngạnh sẽ càng lúc càng nhiều, trước vẫn nên dọn sạch những lời đồn đãi này mới tốt, bà ta suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên nói: "Sáu ngày sau, cho vợ chồng Cảnh Hựu Thần cùng Vận Ninh quận quân tiến cung."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play