"Tiểu nữ hai ngày trước không cẩn thận làm chân bị trật, đang nghỉ ngơi ở trong viện, không biết Tứ hoàng tử có chuyện gì?" Thẩm Mậu nghe thấy Tứ hoàng tử hỏi tới Vân Khanh, nghĩ nghĩ, vẫn đem tình trạng của Vân Khanh nói ra.
Nghe thấy Vân Khanh bị trặc chân, Tứ hoàng tử xưa nay thái độ luôn lãnh đạm cũng hơi nhíu mày, trong đôi mắt xẹt qua một biểu tình khó đoán, từ trong cổ họng phát ra một âm thanh đơn điệu: "Vận Ninh quận quân cũng có thiếp mời, nếu nàng không tiện ra nhận, thì để cho An Bá ngươi chuyển giao cho nàng đi."
Thị vệ ở phía sau lại đem một bái thiếp khác giao cho Thẩm Mậu, Thẩm Mậu hai tay tiếp nhận, sau đó lại nói lời cảm tạ, hai người cũng không nói thêm gì nhiều, Tứ hoàng tử xưa nay là người ít lời, tặng bái thiếp xong, liền xoay người rời đi.
Ra cửa phủ, bước vào xe ngựa, Tứ hoàng tử ngồi trên xe ngựa, nhắm đôi mắt lại, nhớ tới lời của Thẩm Mậu, Thẩm Vân Khanh hai ngày trước không cẩn thận bị trật chân.
Tuy rằng hắn hôm nay đến Thẩm phủ đưa bái thiếp, là vì muốn tạo mối quan hệ thân cận hơn với Thẩm phủ, nhưng lí do sâu xa, là muốn nhìn vị Thẩm gia tiểu thư này một cái, lần đó sau khi nàng bị tên bắn trúng, ánh mắt khi nhìn hắn kia, luôn làm cho hắn cảm thấy trong đôi mắt ấy bao hàm thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng đều hóa thành đôi con ngươi đen láy.
Hắn nhớ rõ ngày ấy, ở ban công trên gác cao, trong không trung sáng lạn, pháo hoa nháy mắt nở rộ, ánh vào trong đôi mắt nàng, tất cả sắc thái đều như bị hòa tan trong đó, trong lòng hắn có một loại cảm xúc khó có thể diễn tả, như là bị nhìn thấu, hoặc như là hận......
Hắn ngưng thần suy nghĩ một hồi, mở ra đôi mắt trầm tĩnh, cất tiếng: "Trần Giáp, đi lấy hai hộp Tuyết Ngọc cao, đưa đến Thẩm phủ cho Vận Ninh quận quân."
Đi theo bên ngoài, thị vệ bên người của Tứ hoàng tử là Trần Giáp trong lòng sửng sốt, mới vừa rồi hắn đứng bên cạnh Tứ hoàng tử cũng nghe thấy Vận Ninh quận quân bị trật chân, đưa Tuyết Ngọc cao có phải đã quá lãng phí rồi hay không, nhưng nghĩ lại, Tứ hoàng tử vẫn luôn đặc biệt chú ý tới Thẩm phủ, Trần Giáp lạnh giọng đáp: "Vâng”
Một lúc lâu sau, Vân Khanh cầm Tuyết Ngọc cao do Tứ hoàng tử sai người đưa tới, nhìn lọ thuốc trên tay chỉ to bằng nữa lòng bàn tay, cân nhắc ý tứ của vị hoàng tử này.
Căn cứ theo phỏng đoán của nàng, trong Thẩm phủ có thứ mà đám người Tứ hoàng tử muốn, nhưng mà thứ này rất khó tìm ra, có lẽ ngay cả bọn họ cũng không biết vật này rốt cuộc hình dạng ra sao, nếu không ngày đó sẽ không cho người đến tìm vài lần, hơn nữa lần nàoc cũng rất bí mật như nhau, ắt hẳn là thứ không thể quang minh chính đại tìm kiếm.
Như vậy Tứ hoàng tử đưa thuốc cao đến, vốn định dùng chính sách dụ dỗ, muốn lợi dụng đường vòng là nàng, để tìm món đồ đó sao?
Khóe miệng nàng hơi hơi hiện lên ý cười nhọt nhạt, trong ánh mắt mang theo châm biếm, đáng tiếc a, ngay cả nàng còn không biết món đồ này đến tột cùng là cái gì, ở nơi nào, nếu bọn họ chọn đi con đường này, thật đúng là làm cho Tứ hoàng tử bị mất trắng hai bình Tuyết Ngọc cao tuyệt phẩm rồi, đây chính là thứ tốt đó nha.
Đúng lúc này, lại nghe thấy bên cửa sổ có một thanh âm truyền tới: "Món đồ tốt gì thế, thế nhưng có thể khiến cho Vận Ninh quận quân của chúng ta nhìn đến vẻ mặt đầy ý cười đây?"
Vân Khanh nghe tiếng lập tức nhìn về hướng phát ra thanh âm, thấy trên cửa sổ bên trái đang ngồi một người, một thân áo dài trắng như tuyết, dáng vẻ rõ ràng lịch sự thanh cao, lại bởi vì ống tay áo rộng thùng thình, cùng cúc áo rời rạc, khiến người ta có cảm giác phong lưu tuyệt đỉnh, dáng người cao lớn khiến cái cửa sổ nhìn nhỏ hơn rất nhiều, hé ra dung nhan ngược nắng có thể nói là hoa tú tuyệt luân(tuấn tú vô song), khóe môi khẽ nở nụ cười, hào quang trong đôi mắt phượng hẹp dài không ngừng liếc về phía Vân Khanh.
Được rồi, Ngự Phượng Đàn lại tới nữa rồi.
Đại khái là đã có nhiều lần xâm nhập trước đó, nên trong lòng Vân Khanh đã có sự miễn dịch, nhìn thấy Ngự Phượng Đàn đột nhiên xuất hiện, đáy mắt cũng chỉ kinh ngạc trong chốc lát, giây lát sau trên môi liền mang theo ý cười nhu hòa: "Thế tử thật là có sở thích đi đường khác người a."
Nàng hơi cao giọng ám chỉ Ngự Phượng Đàn có cửa to không đi, cố tình muốn leo cửa sổ đi vào, Ngự Phượng Đàn ngồi trên bệ cửa sổ nhỏ hẹp, tư thái vẫn rất thong dong, đuôi lông mày chứa đựng ba phần kiêu căng, tựa hồ đối với lời phê bình của Vân Khanh rất là vừa lòng: "Thỉnh thoảng không đi vào bằng con đường bình thường, mới có thể nhìn thấy dáng vẻ Thẩm tiểu thư một mình xuất thần ngẩn người."
Nghe lời này, e rằng, Ngự Phượng Đàn vừa rồi chỉ sợ đã sớm ngồi ở ngoài cửa sổ ngây người một hồi lâu rồi.
Nàng thản nhiên cười, trong giọng nói mang chút trêu chọc: "Thế tử đã thưởng thức đủ rồi ư?"
Giọng nói như vậy làm cho tâm tình của Ngự Phượng Đàn rõ ràng cực tốt, ánh mắt rơi xuống bình Tuyết Ngọc cao trong tay nàng, chân dài vừa chuyển, từ trên cửa sổ nhảy xuống, trực tiếp đi đến trước mặt Vân Khanh, cầm lấy lọ Tuyết Ngọc cao kia.
"Đây chắc là do Tứ hoàng tử đưa đến." Ngự Phượng Đàn mỉm cười, ngữ khí tựa hồ rất bình thường, lại có chút lạnh như băng ẩn chứa ở trong đó.
Vân Khanh cũng không muốn giấu giếm hắn cái gì, hơn nữa nàng có một loại trực giác, Ngự Phượng Đàn xuất hiện ở nơi này, chắc chắn không phải là vô duyên vô cớ mà đến, có lẽ hắn đã sớm biết Tứ hoàng tử tặng thuốc mỡ lại đây, mới cố ý tới: "Lúc hắn đưa bái thiếp tới, từ trong miệng phụ thân mà biết được ta bị trật chân, sai người đưa thuốc tới."
"Tuyết Ngọc cao, hắn thế nhưng cũng rất có lòng, đồ tốt như vậy, có thể đem tặng cho nàng." Ngự Phượng Đàn nhợt nhạt cong môi, trong đôi mắt hẹp sáng bóng nháy mắt tràn đầy lãnh ý, ngừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, cười nói: "Nàng đoán xem, ta sẽ xử lý lọ Tuyết Ngọc cao này như thế nào?"
Ngay từ đầu, Vân Khanh đã thoáng nghe ra giọng nói của Ngự Phượng Đàn hơi đáng ngờ, tuy rằng Ngự Phượng Đàn luôn cười yếu ớt, nhưng hắn cũng không phải là loại người theo quy củ, hơn nữa còn là một người rất bá đạo, ánh mắt từ trên lọ Tuyết Ngọc cao chuyển đến đôi mắt đẹp như hoa kia, Vân Khanh mím môi nói: "Muốn quăng, thì quăng xa một chút."
Nàng thế nhưng nhìn ra ý định muốn hủy hai lọ Tuyết Ngọc cao này của hắn, Ngự Phượng Đàn vốn muốn như vậy, là bị Vân Khanh đoán được, hắn lại cảm thấy đùa không được vui, cúi đầu nhìn nhìn, khóe môi hơi mở, vươn ngón trỏ thẳng tắp thon dài lắc lắc nói: "Không, nàng đoán sai rồi, nếu đem quăng vậy thì rất lãng phí, Tuyết Ngọc cao này đối với thương thế của nàng rất tốt."
Rõ ràng mới vừa rồi nàng còn cảm nhận được sự chán ghét lọ thuốc mỡ của Ngự Phượng Đàn, hành động tiếp đó của Ngự Phượng Đàn càng làm cho Vân Khanh nghẹn họng nhìn trân trối, hắn trực tiếp vén áo dài ngồi ở mé giường nhỏ, đem chân phải của Vân Khanh kéo lên đặt ở trên đùi hắn.
"Thế tử, người muốn làm gì?"
"Giúp nàng bôi thuốc!" Ngự Phượng Đàn nhẹ nhàng cười nói, ngón tay nhanh chóng đem lớp tất của Vân Khanh kéo xuống, lộ ra một phần chân tinh xảo trắng như ngọc, nhỏ mà tinh tế, giống như được mài ra từ ngọc, chỉ có điều, con ngươi của Ngự Phượng Đàn hơi đen lại, nhìn đến vệt máu bầm trên mắt cá chân vẫn còn màu xanh chưa tan, trong ánh mắt tràn ngập lãnh ý.
Lớp tất trên chân Vân Khanh bị cởi ra, một cảm giác lạnh cóng hướng nàng đánh tới, nàng theo bản năng co rụt chân lại, lại bị một bàn tay vừa to vừa ấm áp giữ lấy, hơi ấm tiếp xúc đến phần thịt ở lòng bàn chân, Vân Khanh theo bản năng thả lỏng một chút.
"Đừng có lộn xộn, nếu không lát nữa thứ ta cởi cũng không chỉ có tất thôi đâu." Ngự Phượng Đàn nhợt nhạt nói đùa ở trong phòng nghe có vẻ rất êm tai, thanh âm nồng ấm, lại có từ tính, từ góc độ của Vân Khanh nhìn lại, có thể nhìn thấy vài lọn tóc dài phất phơ bên má hắn, trong hỗn loạn lại mang theo tà mị mê hoặc lòng người, còn có ý cười rải rác trong đôi mắt hẹp kia rõ ràng như đang quyến rũ người khác.
Nàng tựa hồ như bị mê hoặc, mặc hắn lấy thuốc mỡ ra lòng bàn tay, sau đó lực đạo đều đều mà vừa phải xoa bóp mắt cá chân nàng.
Trong không khí dần dần tràn ngập hương cỏ tươi mát của thuốc mỡ, mắt cá chân được mát xa, nhiệt lực cùng dược lực như hòa tan vào da thịt, lan tràn đến tứ chi, ánh mắt Vân Khanh hơi mang theo nét mê mang.
Chân của nàng bị hắn nắm trong tay, kỳ thật nội tâm hẳn là rất tức giận, nhưng mà không biết như thế nào, nhìn dáng vẻ hắn vừa nghiêm túc vừa cẩn thận giúp mình xoa bóp, không hiểu sao lại có một loại cảm giác ấm áp, độ ẩm nơi mắt cá chân như được lan truyền vào trong lòng, đáy lòng có cảm giác lạ lẫm giống như thuốc mỡ trên chân dần dần hòa tan.
"Thuốc mỡ hắn đưa, ta vốn không muốn cho nàng dùng, nhưng nghĩ lại nếu quăng đi cũng rất lãng phí, Tuyết Ngọc cao là do hoàng hậu đặc chế, trừ Tứ hoàng tử, chỉ sợ những người khác cũng không có, đối với những vết thương ngoài da hay trật khớp có hiệu quả tốt nhất." Động tác trên tay Ngự Phượng Đàn rất dịu dàng, ngữ khí trong miệng càng làm cho lòng người nhảy loạn nhịp.
Vân Khanh nghe hắn vừa nói như vậy thì hơi kinh hãi, vốn tưởng rằng Tuyết Ngọc cao thực trân quý, không ngờ rằng lại do hoàng hậu chuyên dụng, cho nên chỉ có Tứ hoàng tử đứa con trai ruột này, hoàng hậu mới có thể cho hắn, nhíu mày nói: "Ta đây chẳng phải là nên cảm tạ Tứ hoàng tử rồi sao?"
Ngự Phượng Đàn cũng ngẩng đầu nhìn nàng, ngữ khí lạnh lùng: "Nếu không phải vì muốn thương thế của nàng mau khỏi, ta cũng chả thèm dùng thuốc của hắn, nàng nếu cảm tạ hắn, ta liền đem thuốc mỡ lau sạch, sau đó lại đi mua một lọ khác, lại thoa cho nàng một lần nữa!"
Nam tử mang trên mặt sắc thái như sương mờ, môi mỏng hơi hơi giơ lên, hai gò má bởi vì cười mà có vẻ trống trải, thoạt nhìn như là đang giận lẩy, mà trong giọng nói của hắn xác thật có vài phần tức giận.
Hắn nhìn chằm chằm vào Vân Khanh tựa hồ như đang đợi câu trả lời của nàng, chỉ cần nàng nói cám ơn Tứ hoàng tử, hắn liền chuẩn bị săn tay áo đem thuốc mỡ vừa bôi lau sạch.
Trong ánh mắt trêu tức của hắn còn mang theo sự chân thành, làm cho Vân Khanh trong lòng khẽ run, bất tri bất giác có chút mềm lòng, nam nhân này thoạt nhìn rõ ràng thực tùy ý, vì sao đôi khi lại có thể bá đạo và trẻ con như vậy chứ.
Nàng hơi thở dài một tiếng nói chuyện như dỗ con nít: "Hẳn là nên cảm tạ ngài, bởi vì ngài đã không có vứt bỏ thuốc của Tứ hoàng tử, lại giúp ta bôi thuốc mỡ, đúng hay không?"
"Vậy mới đúng, ta đây rốt cuộc cũng không uổng công phí sức, cuối cùng cũng có thể khiến Khanh Khanh nàng nhớ kỹ công lao của ta rồi." Ngự Phượng Đàn bôi xong thuốc mỡ, giúp Vân Khanh mang lại tất, nhưng vẫn đặt chân của Vân Khanh trên đùi mình.
Vân Khanh làm bộ không nghe thấy cách xưng hô thân mật kia của hắn, thử rút chân phải về, lại bị hắn lôi kéo ngược lại đem khoảng cách giữa hai người rút lại càng gần, cả người vì bị kéo mà hơi lảo đảo, thiếu chút nữa đập vào bả vai của Ngự Phượng Đàn, mà Ngự Phượng Đàn lại vươn cánh tay ôm cả người Vân Khanh lên đùi hắn.
Lần này, khoảng cách giữa hai người xảy ra sự tiếp xúc muốn tránh cũng tránh không được, mông của nàng đặt trên cặp đùi thon gọn mà mạnh mẽ của hắn, xuyên qua lớp quần áo vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp rắn chắc bên dưới, cả người Vân Khanh không khỏi căng thẳng, quay đầu muốn bảo Ngự Phượng Đàn thả mình ra, ai ngờ lại vừa vặn đối diện với tuấn nhan vô vàn kia trong khoảng cách gần như thế, đôi mắt sáng như lưu ly kia vừa vặn nhìn thẳng vào đôi mắt hơi hờn dỗi của nàng, lời muốn nói nhất thời tới được yết hầu lại mắc kẹt ở trong đó, không lên cũng không xuống, ngay cả hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn, không khỏi muốn tạo ra khoảng cách để né tránh cái cảm giác khiến tim người loạn nhịp này.
Ngự Phượng Đàn nhìn dung nhan diễm lệ chỉ cách mình có một tấc kia, thưởng thức hương thơm chỉ khi khoảng cách gần mới ngửi thấy, nhìn đôi mắt đang trừng lớn bên trong mang theo mờ mịt, mang theo sự độc lập, mang theo kinh ngạc, còn có lấm tấm nhiều điểm hắn xem không rõ, cả người phảng phất như bị một loại ma lực ẩn hình hấp dẫn. Tầm mắt dời xuống nhìn, từ đôi phượng mâu tuyệt lệ, đến cái mũi thanh tú, cuối cùng ngừng trên đôi môi mọng nước đang hơi hé mở, chỉ cảm thấy giờ khắc này nhịp tim đập đã mất đi sự không chế, ở trong lồng ngực nhảy rộn, hô lớn: "Hôn nàng a...... Hôn nàng a......"
Vì thế Ngự Phượng Đàn hai tay vừa động, đem Vân Khanh ôm vào trong ngực, hướng tới đôi môi từng làm cho hắn thần hồn điên đảo trong vô số giấc mộng buổi đêm mà áp xuống
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT