Thu di nương lên xe ngựa, sau khi đợi Vân Khanh ngồi xuống mới dám ngồi, mà Thu Thủy theo nàng đi ra, tự nhiên là ngồi ở cạnh nàng.

Từ khi xe ngựa bắt đầu chạy, ánh mắt của Thu Thủy luôn hướng ra ngoài nhìn ngó, rất muốn xốc màn xe lên để xem cảnh sắc bên ngoài, nhưng lại ngại vì Vân Khanh đang ngồi ở một bên, nàng muốn nhúc nhích, nhưng đều bị Thu di nương đè lại.

Thu di nương đã từng bị Vân Khanh chỉnh qua một lần, biết vị đại tiểu thư này không phải là nữ tử khuê các bình thường, trong lòng tất cả đều có định luận, làm người cũng không quá hà khắc, nhưng quy củ chính là quy củ, Thu Thủy hiện tại chỉ là một đứa nha hoàn, nếu tự tiện xốc lên màn xe, thì đã vượt quá thân phận rồi.

Khi cánh tay của Thu Thủy lại một lần nữa bị Thu di nương ấn xuống, ánh mắt của Vân Khanh rốt cục rơi xuống trên người của nàng ta, thấy Thu Thủy tuy rằng đã sắp 18, nhưng làm việc không có chừng mực gì, việc này ngược lại có thể lí giải, vì dù sao nàng ta cũng ở trong trấn lớn lên, đối với quy củ của các gia tộc không hiểu biết nhiều, nhưng tính cách cũng rất tệ, vừa rồi ở trên xe quan sát một lúc lâu, Vân Khanh nhìn thấy nàng ta bị Thu di nương đánh vào tay đã sáu lần, lại vẫn không chịu yên phận, còn giương mắt trừng Thu di nương, trong mắt lộ vẻ không cam lòng, rất quật cường, cũng không nghe người khuyên bảo lại không tôn trọng vị tỷ tỷ là Thu di nương.

Thu di nương cảm nhận được trong ánh mắt đánh giá của Vân Khanh có chút không vui, cũng nhận thấy Thu Thủy xác thực có chút phiền phức, bèn lôi tay Thu Thủy thấp giọng mắng: "Ngươi không được lộn xộn nữa, nếu còn lộn xộn, lần sau không cho ra ngoài, ngoan ngoãn ở trong phủ đi."

Sau khi nói xong, quay đầu nói với Vân Khanh: "Đại tiểu thư, Thu Thủy thiếu hiểu biết, đối với mọi thứ trong kinh đều tò mò, xin ngươi đừng trách."

Nghe được Thu di nương khi nói chuyện với Vân Khanh rất khách khí, Thu Thủy mới quay đầu nhìn Vân Khanh vẫn luôn giữ tư thế ngồi ngay ngắn từ khi lên xe ngựa, nàng ta cho tới nay chỉ mới nhìn lướt qua vị đại tiểu thư này, ngoài việc biết nàng sinh ra dung tư tuyệt lệ, còn thường nghe thấy người trong phủ khen nàng tâm địa tinh khiết thiện lương, bề ngoài ôn hòa, hôm nay được nhìn gần, cũng đúng với hình dung của mọi người, nhưng thấy nụ cười bình thản trên khuôn mặt trắng nõn như ngọc của nàng ấy, một đôi phượng mâu nóng bỏng nhưng không đến mức thịnh khí bức người, nào hung dữ giống tỷ tỷ nói vậy chứ, gì mà không được coi thường chọc ghẹo nàng, nếu không sẽ rất nguy hiểm.

"Đại tiểu thư, Thu Thủy muốn nhìn phố xá bên ngoài một chút, ngài để cho nô tỳ xốc màn cửa sổ lên nhìn ra có được không?" Thu Thủy làm ra một quyết định lớn mật, nếu Thu di nương không giúp nàng ta nói chuyện, vậy thì nàng ta tự mở miệng nói.

Nghe thế, khóe miệng tươi cười của Vân Khanh không có biến hóa, chỉ là tia sáng trong mắt thoáng lạnh đi vài phần, Thu di nương mới vừa rồi nói chuyện với nàng, nàng vẫn chưa trả lời, vậy mà Thu Thủy này liền giành trước mở miệng, một ả nô tỳ của di nương mà cũng có thể trực tiếp đưa ra yêu cầu?

Thu di nương quen nhìn sắc mặt, biến hóa của Vân Khanh tuy rất nhỏ nhưng nàng ta cũng cảm giác được, vội vàng kéo Thu Thủy nói: "Ngươi nghĩ nơi này là trên trấn sao? Nơi này là Thiên Việt, là kinh thành Đại Ung, đại tiểu thư chưa nói gì, một ả nô tỳ như ngươi có tư cách gì đoạt lời nói trước, nhanh xin lỗi đại tiểu thư đi!"

Thu Thủy bị Thu di nương khiển trách, trong lòng không phục, đang yên đang lành tự nhiên lại bị gán cho thân phận nô tỳ, khi nói chuyện cũng không thể nói ‘ta’, còn phải tự xưng là ‘nô tỳ’, điều này khiến nàng ta làm sao có thể chịu được.

Nhưng mà Thu di nương cũng nói, nàng ta chỉ có ở Thẩm phủ mượn thế lực của An Bá, mới có thể gả cho vị công tử trường bào màu lam kia, về sau nếu được làm phu nhân, quy củ cũng là phải học.

Nghĩ đến đây, trong lòng nàng ta tuy không mấy tình nguyện, vẫn đành mở miệng nói với Vân Khanh: "Xin đại tiểu thư tha thứ cho nô tỳ không hiểu chuyện."

Một loạt lời kia của Thu di nương có ý gì, Vân Khanh đương nhiên nghe hiểu được, vì để nàng không trách phạt Thu Thủy, Thu di nương giành mắng Thu Thủy trước, kể từ đó nàng cũng không tiện quở mắng thêm, kỳ thật Thu di nương cũng không cần khẩn trương như thế, nàng sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà tức giận trách phạt, bất quá từ việc này cũng có thể nhìn ra được, Thu di nương thực khẩn trương với vị muội muội này của mình.

Chỉ là vị muội muội này, tươi cười ôn hòa trong mắt Vân Khanh xẹt qua một tia lãnh ý, lại không đem tỷ tỷ để trong lòng, nếu không dưới tình huống khi biết rõ nàng là đại tiểu thư của phủ An Bá, mà Thu Thủy còn lỗ mãng như vậy, đây không phải rước lấy phiền phức cho Thu di nương sao?

Thế nhưng, bản thân Thu di nương cũng là người hiểu chuyện, bọn họ đã mặc kệ, Vân Khanh cũng không muốn nhiều lời, mang theo ý cười nhìn Thu di nương nói: "Chớ nói nàng ta tò mò, ta cũng hiếu kỳ muốn nhìn xem một chút, chẳng qua chúng ta vừa vào kinh, làm việc phải luôn cẩn thận, bất quá hiện tại trên xe ngựa đều là người trong phủ, cũng không cần quá mức lo lắng."

Tuy rằng Vân Khanh chỉ nói một câu nhẹ nhàng như vậy, trong lời nói không có một tia khói lửa, nhưng không biết sao, Thu di nương lại cảm thấy một cổ áp lực vô hình lan tỏa trong xe, đôi mắt phượng đang mỉm cười kia bất tri bất giác làm cho người ta không thở nổi, nàng ta nghe ra ẩn ý trong giọng nói của đại tiểu thư, người trong phủ nhìn vào, có mất mặt thì chỉ với người trong phủ mà thôi, nếu như đi ra ngoài, mất mặt chính là Phủ An bá, chợt cúi đầu nói: "Đa tạ đại tiểu thư chỉ điểm, tì thiếp nhất định sẽ chú ý, không để An bá phủ ở bên ngoài thất nghi(mất mặt)."

Vân Khanh ngước mắt liếc qua Thu Thủy đang mang vẻ mặt nghi hoặc, không hiểu ý của nàng, tươi cười liền lạnh xuống, Thu di nương sẽ không làm vậy, nhưng với Thu Thủy này thì khó nói, tất nhiên, nếu có Thu di nương ở một bên trông chừng, ắt hẳn sẽ không phát sinh chuyện gì.

Xe ngựa dần dần tiến vào khu phố náo nhiệt, bánh xe lăn với tốc độ chậm dần, sau khi đi thêm một đoạn ngắn nữa, xa phu bên ngoài cất tiếng nói: "Đại tiểu thư, đã đến đường cái phía Đông."

Giống như các thành thị khác, từng thành thị đều có phân chia khu vực, bên trong từng khu vực thì chủng loại thương phẩm cùng với cấp bậc đều được phân chia rõ ràng, trong đó cũng bao gồm những nơi phân cấp dựa theo lượng người thường xuyên đi mua sắm.

Đường cái phía đông Thiên Việt thành chuyên về buôn bán châu báu, tơ lụa, sản vật quý hiếm cùng với các loại vật phẩm giá trị, cho nên người đi trên con phố này, đều là nhắm vào mấy thứ này mà đến, mà người mua được những thứ này, không phú cũng quý, cho nên ở trên đường, phần lớn đều là người có tiền hay có quyền của Thiên Việt.

Nếu muốn biết Thiên Việt thành hiện nay đang lưu hành cái gì, nhìn những thứ bày trên con đường này ắt biết.

Lưu Thúy sau khi nghe tiếng của xa phu, liền xuống xe ngựa trước, đỡ Vân Khanh xuống xe, mà Thu Thủy sau đó yên phận ngồi yên trên xe ngựa cũng theo đi ra, nhìn thấy Lưu Thúy đỡ Vân Khanh, cũng học bộ dáng đỡ Thu di nương, sau đó lại đem lực chú ý chuyển đến địa phương khác.

Lúc này Thu Thủy chỉ cảm thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, bốn phía đều là cửa hàng trang hoàng xa hoa, cửa tiệm cao lớn rộng rãi với những tấm bảng hiệu khí thế mười phần, đồ vật nạm vàng khảm ngọc, nơi nơi đều là cảnh tượng phú quý.

Chỉ cần nhìn mặt tiền những cửa tiệm này thì biết đây là con phố của nhà giàu, đồ bên trong thì càng không cần phải nói rồi.

So với vẻ kinh ngạc đầy mặt của Thu Thủy, Vân Khanh bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng xuất thân từ một nhà vinh hoa phú quý, những thứ gặp qua phần lớn đều tráng lệ, lúc ở Dương Châu khi đi mua đồ cũng là đến cửa hàng thượng hạng, huống chi, kiếp trước nàng đã từng đến Thiên Việt, đối với những thứ này, ngay cả cảm giác mới mẻ cũng không có.

Thu di nương cũng bị những thứ chung quanh hấp dẫn, nhưng làm di nương ở Thẩm gia nhiều năm, mắt nhìn cùng tâm tính của nàng ta so với Thu Thủy đương nhiên tốt hơn rất nhiều, nàng ta chỉ là nhìn nhiều thêm vài lần, tuy rằng đáy mắt cũng có rung động, nhưng không ra trên nét mặt, có vẻ đoan trang hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play