Thu Thủy tựa hồ đang đăm chiêu suy nghĩ, khi nàng tiến vào cũng không có để ý, cho đến khi nghe được tiếng mắng, mới phục hồi lại tinh thần, trở mình xốc lên chăn, tùy tiện xỏ giày vào chân, liền khập khiễng chạy tới, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hưng phấn hỏi: "Tỷ tỷ, hai người nam nhân ở cửa hôm nay là ai vậy?"

"Tại sao muội lại biến sàn nhà thành bẩn thỉu như vậy, ta không phải đã nói với muội rồi sao, ăn xong, thì quăng đồ thừa vào trong giỏ trúc, muội xem trên chăn cũng dính cả giọt đường!" Thu di nương đi qua, nhìn cái mền sợi tơ vừa mới thay có nhiều vết thâm đen, hơi chút đau lòng nói.

"Chỉ là cái chăn trên giường thôi mà, có cái gì to tát đâu, cùng lắm thì đổi cái khác thôi!" Thu Thủy nhìn lướt qua tấm chăn, một chút hối cải cũng không có, miệng cong lên, hết sức bất mãn khi Thu di nương rầy la nàng ta.

"Muội cho là có thể tùy tiện đổi được sao? Mọi thứ trong phủ đều là theo quy củ mà phân phát! Muội thật sự là muốn ta tức chết mà!" Thu di nương cau mày, đáy mắt nhìn Thu Thủy hàm chứa lửa giận.

Nàng ta mới lười quản cái quy củ gì hay không đó, Thu Thủy cầm hộp đựng thức ăn nhảy tưng đến bên cạnh Thu di nương, ôm lấy cánh tay nàng, dùng sức mà phe phẩy: "Tỷ tỷ, tỷ nhanh nói cho ta biết, hai nam nhân kia là người nào a?"

Thu di nương thấy nàng ta đối với lời của mình một chút phản ứng cũng không có, mày nhẹ nhếch lên, nói với Phong Nhi ở phía sau: "Ngươi dọn dẹp căn phòng một chút đi."

Phong Nhi nhìn vỏ hạt dưa vung vãi đầy đất, còn những dấu rơi vãi của đồ ăn vặt trên giường, sự bất mãn hiển hiện ra giữa đôi lông mày, cố nén bực tức mà đi dọn dẹp, vốn việc thu dọn đồ đạc này là do tiểu nha hoàn làm, nhưng Thu di nương vì sợ người ta biết dáng vẻ lộn xộn, lười biếng và lôi thôi của muội muội mình, nên mỗi lần đều đóng cửa lại bảo nàng thu thập, đáng sợ nhất là, mặc kệ Thu di nương nói như thế nào, Thu Thủy kia vẫn cứ y như cũ, căn bản là mọi việc đều mặc kệ ngươi.

Nàng liếc mắt nhìn Thu Thủy một cái, chỉ thấy búi tóc nàng ta rũ xuống, dùng dây tơ lụa màu lam cột thắt kiểu ngân hà, phía trên cắm cây trâm bằng vàng ròng khảm đá quý màu lục, mang hoa tai hình cây bạch quả, ngay cả y phục trên người, đều là Thu di nương cho người ta theo cách ăn mặc của nha hoàn ở Thẩm gia, dùng nguyên liệu vải và bông tốt nhất mà may váy áo.

Tuy rằng nói gì mà cho Thu Thủy làm nha hoàn thêm vào cho Thu di nương, trên thực tế chính là làm tiểu thư. Thu di nương căn bản không để nàng ta động tay động chân vào việc gì, ngược lại bảo mình cũng phải hầu hạ Thu Thủy, một nha hoàn hầu hạ hai chủ tử, hơn nữa Thu Thủy này còn đặc biệt không có phép tắc, thật sự là khiến nàng mỗi ngày đều mệt đến nỗi tay mỏi thắt lưng đau. Đời nào có nha hoàn bậc hai cực khổ như nàng chứ.

Phong Nhi trong lòng mang theo bất mãn oán thầm, lại chỉ có thể đi lấy công cụ quét tước, đến dọn dẹp xác hạt dưa trên đất và vụn đồ ăn.

Thu di nương ngồi trên giường, một tay xếp chăn, hỏi ngược lại: "Muội mới vừa nói vị nam nhân nào?"

"Chính là hai người hôm nay nhìn thấy ở trước cửa phủ a, một công tử mặc áo choàng màu trắng, dung nhan đẹp như tranh vẽ, còn có một người mặc quần áo màu lam, bộ dạng rất ôn hòa anh tuấn, chẳng lẽ tỷ tỷ không có nhìn thấy sao?"

"Thấy được thì sao?" Nghe muội muội mình miêu tả, Thu di nương nghiêng đầu nhìn nàng ta, nghi ngờ hỏi.

"Tỷ tỷ, nương không phải nói tỷ tìm người gả muội sao? Muội thấy hai vị công tử kia dáng vẻ rất không tệ a, bộ dạng đều thực xuất chúng, so với tỷ phu còn có phần trẻ hơn a, muội thấy bọn họ cùng tỷ phu nói chuyện, dáng vẻ của tỷ phu cũng thực khách khí, nhất định họ là quan viên triều đình rồi, bọn họ là quan mấy phẩm a?" Thu thủy vẻ mặt ngưỡng mộ hỏi, ánh mắt sáng long lanh chờ đợi đáp án của Thu di nương.

Thu di nương nhìn lướt qua dáng vẻ của Thu Thủy, đặt chiếc chăn trong tay lên giường, bỗng nhiên nở nụ cười, nâng lên nửa con mắt hỏi: "Thu Thủy, muội nhìn trúng bọn họ rồi chăng?"

Bị tỷ tỷ trực tiếp hỏi như vậy, Thu Thủy hơi có chút ngượng ngùng mà đỏ mặt, xoay người, trong đầu hiện ra hình ảnh hai vị nam tử mà mình nhìn thấy hôm nay, nàng ta nghĩ rằng Thu di nương là đang hỏi cách nhìn của nàng ta, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, muội cảm thấy vị công tử mặc áo choàng màu trắng kia đặc biệt đặc biệt tuấn tú, nhớ rõ trong học đường phu tử nói qua, gọi là ‘mi mục như vẽ’, nếu đem hai vị công tử so sánh với nhau, muội thích chàng hơn."

Thu di nương nhìn dáng vẻ của muội muội nhà mình, nụ cười trên mặt liền có chút quái dị: "Muội cảm thấy vị công tử áo bào trắng tốt hơn?"

"Vâng." Thu thủy gật gật đầu.

"Vậy muội đoán thử xem hắn là quan mấy phẩm?" Thu di nương cũng không muốn trực tiếp nói thẳng ra, vị muội muội này bị chiều chuộng đến vô pháp vô thiên, sau khi vào kinh thành cũng không biết tự lượng sức, nàng vẫn nên nhắc nhở nàng ta một chút thì tốt hơn.

Thu Thủy nghĩ nghĩ: "Nhìn cách chàng ăn mặc chắc chắn không kém hơn so với tỷ phu, đại khái chắc là quan tứ phẩm đi, nương nói quan Tri Phủ cũng chỉ là tam phẩm, chàng trẻ như vậy, dù là quan tứ phẩm, chàng đã thực xuất chúng rồi."

Kỳ thật Thu Thủy có thể nói như vậy, vẫn coi như có chút đầu óc, ít nhất nhìn ra được thân phận bất phàm của Cẩn Vương thế tử, nhưng rốt cuộc vẫn là xuất thân từ một gia đình nghèo túng, không biết cái gì thực sự gọi là đại quan, Thu di nương cười khì một tiếng, lấy tay đánh vào trán Thu Thủy, nói: "Những lời thiếu kiến thức như vậy mà muội cũng dám nói ra, tứ phẩm? Quan tứ phẩm ở trước mặt của hắn cũng không là gì, chỉ sợ cơ hội nhìn thấy hắn cũng không nhiều!"

Thu Thủy kinh ngạc nói: "Không phải chứ, chàng rốt cuộc là người nào?"

"Hắn là nhi tử của Vương gia, đã được phong làm thế tử, đợi cha hắn qua đời, hắn chính là Vương gia! Cái gì mà tứ phẩm, tam phẩm, hắn là hoàng thân quốc thích, quý tộc hậu duệ của Thiên Tử, hắn nhìn đến bệ hạ cũng có thể kêu thúc thúc, hiểu chưa?"

Thu Thủy trợn mắt há hốc mồm: "Vậy, muội đây chẳng phải là không thể gả cho chàng rồi hả?"

"Gả?" Thu di nương châm chọc nhìn Thu Thủy liếc mắt một cái: "Chỉ có chính thê kia mới được gọi là gả, muội muốn làm vương phi, cho dù là trời sập xuống, thì cũng không thể nào!"

Trái tim thiếu nữ của Thu Thủy vừa mới nảy mầm đã bị đả kích như vậy, không cam lòng nói: "Vậy thì không làm vương phi, còn thiếp thất thì sao?!"

Thật là một tiểu cô nương ngây thơ, còn có thể nói ra lời như vậy: "Làm thiếp? Muội muốn vào vương phủ làm thiếp còn phải nhìn xem thân phận, những quan viên bình thường muốn đưa nữ nhi vào làm thiếp người ta còn không thèm, muội cho là làm thiếp của Vương gia chỉ do muội muốn làm liền làm sao! Hoặc là có gia thế, hoặc là có mỹ mạo, muội nhìn muội xem, thuộc loại nào?"

"Muội bộ dạng chẳng lẽ không xinh đẹp sao?" Thu thủy bị tỷ tỷ nghi ngờ không có mỹ mạo, cũng rất phẫn nộ, lập tức phản bác nói.

Thu di nương đánh giá nàng ta một chút, sau đó hất cằm lên chỉa ra bên ngoài: "Tỷ tỷ không nói cho xa, muội nói, muội so với đại tiểu thư, muội như thế nào?"

Thu thủy ngây ngôc một chút, nàng ta lấy thân phận của nha hoàn ở lại bên cạnh Thu di nương, tuy ít khi nhìn thấy Vân Khanh, nhưng lúc dời phủ, có nhìn thấy hai lần, nếu chỉ so với Thu di nương, nàng ta có thể nói mình xinh đẹp hơn, nàng ta quả thật vốn có ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, lại trời sinh so với Thu di nương tinh ranh hơn một chút, nhưng nếu so sánh với đại tiểu thư, nàng ta quả thực không có một chút phần thắng.

"Muội không tin trên đời này còn nhiều nữ tử lớn lên xinh đẹp như đại tiểu thư, như vậy thì người khác sao mà sống a!" Thu thủy không phục phản bác nói: "Muội cũng chưa từng thấy nhiều người có bộ dáng xinh đẹp như vậy."

"Đó là muội thiển cận, xinh đẹp như đại tiểu thư đích thực không nhiều lắm, nhưng so với xinh đẹo hơn muội thì có rất nhiều." Không nói đâu cho xa, chỉ coi nhan sắc các di nương của Thẩm Mậu như Thủy di nương, Tô Mi kia đều là mỹ nhân thượng đẳng, Thu di nương tự nhận chỉ xem bề ngoài, nàng không sánh bằng hai vị di nương thông phòng kia.

"Được rồi được rồi, vậy còn vị nam nhân kia thì sao, chẳng lẽ cũng là Vương gia a?!" Tình yêu vừa mới chớm nở của Thu Thủy còn chưa kịp trổ hoa đã bị Thu di nương bóp chết, muốn đổi mục tiêu để vớt vát chút tự trọng cho mình.

"Người kia không phải Vương gia." Thu di nương chuyển vị trí, đột nhiên cảm thấy dưới mông có vật cồm cộp, lấy tay sờ thử, lấy ra một hạt ô mai, sắc mặt liền chuyển thành màu xanh.

Không cần phải nghĩ, hạt ô mai này nhất định là do Thu Thủy vừa rồi nằm ở đây ăn đồ ăn vặt rồi quăng bừa, nàng đã nói qua với Thu Thủy vô số lần, không được nằm ở trên giường ăn đồ, không được tùy tiện phun xác hạt dưa, khiến cả giường dơ đến rối loạn tùm lum, nhưng nói như thế nào cũng không chịu nghe.

Trong lòng lại nổi lên lửa giận, Thu di nương vừa định nâng tay quăng hạt ô mai vào Thu Thủy, vừa vặn đón nhận đôi mắt mong chờ của nàng ta: "Hắn không phải Vương gia, vậy muội đây có phải là có cơ hội rồi không?" Tuy rằng bề ngoài kém hơn mấy lần so với vị thế tử gì gì đó, nhưng mà cũng rất đẹp mắt, thoạt nhìn thành thật ôn hòa, nàng ta không ngại lui mà cầu(lùi một tiến hai), hạ thấp tiêu chuẩn của mình một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play