Bầu không khí trong phòng nhanh chóng trở nên nặng nề, không ai mở miệng nói chuyện, mà cũng không ai dám nói, Thẩm Mậu tuy rằng không thường xuyên nỏi giận, nhưng thế nào cũng là người đứng đầu một nhà, chẩn đoán vừa rồi của đại phu đối với nam nhân mà nói chắc chắn là điều khó mà chấp nhận được, vậy mà lúc này Xuân Xảo vẫn khăng khăng không chịu nghe lời, Phỉ Thúy đã sớm đuổi cô ta về trước, cô ta còn không chịu, tưởng rằng do Tạ thị sai người ngăn cản, liền ở bên ngoài liên tục la hét: "Lão gia, bụng Mi cô nương đau bụng, muốn người đến thăm nàng ấy…”
Cô ta làm vậy không phải vì Tô Mi, mà nghĩ Tô Mi dù sao cũng không thể hầu hạ lão gia, nếu có thể kéo lão gia qua bên đó, không chừng buổi tối có thể có cơ hội được hầu hạ lão gia, nếu may mắn mang thai, cũng có thể thăng lên được làm di nương.
Nhưng cô ta lại không biết vào thời điểm này mà nhắc đến Tô Mi chỉ khiến Trầm Mậu càng thêm tức giận, ông vừa được đại phu chẩn đoán do uống chén thuốc kia trong thời gian dài, sau này không thể có con nối dòng, cho nên nhiều năm như vậy, thê thiếp trong phủ không một ai có thể mang thai, vậy đứa nhỏ trong bụng Tô Mi kia là của ai?
Lại nhớ tới lời nữ nhi nói ở trong sảnh ngày hôm đó, chỉ có Tô Mi mang thai mà những người khác trong phủ lại không có, nghĩ đến chính mình bị người ta đội nón xanh lên đầu, cắn chặt răng, chắp tay sau lưng bước đi như gió ra bên ngoài
Xuân Xảo vừa nhìn thấy ông, lập tức dùng giọng nói mềm mại đáng yêu chào đón: “Lão gia…” Trầm Mậu cũng không thèm để ý đến cô ta, một cước đá sang bên cạnh, tức giận nói: “Cút ngay cho ta!”
Xuân Xảo nằm trên mặt đất không hiểu lý do tại sao bị đánh, chân bị đá trúng đau đến mức mặt mũi cô ta trắng bệch, cố gắng đứng dậy, hoàn toàn không hiểu lão gia bình thường luôn nho nhã phong lưu sao hôm nay lại nổi giận như vậy.
Vân Khanh nhìn bóng lưng tức giận của Trầm Mậu, âm thầm cười lạnh, đứa nhỏ trong bụng Tô Mi lúc trước được xem như bảo bối, về sau chỉ sợ so với cỏ dại còn không bằng, nàng thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhìn đại phu nói: "Hôm nay đã làm ngài vất vả đến phủ chẩn mạch cho nữ quyến rồi." Dứt lời nhìn Phỉ Thúy khẽ cười.
Phỉ Thúy hiểu ý liền lấy ra một cái hà bao nhét vào tay đại phu, đại phu kia cũng là một người thông mình, tiếp nhận hà bao, biết đây là dùng để đổi lấy sự im lặng của mình, loại chuyện kiêng kị như thế này những gia đình quyền quý thường không muốn để người ngoài biết đến, ông ta cũng không muốn đem chuyện này bêu riếu khắp nơi, thử độ nặng của hà bao trong tay, Thẩm phủ ra tay cũng thật hào phóng, sắc mặt cũng dịu đi mấy phần, mở miệng nói: "Phu nhân ngày thường không nên làm việc quá sức, chú trọng nghỉ ngơi mới tốt, còn phần nữ quyến thì không có gì đáng ngại.". Hai bên đều ngầm hiểu thỏa thuận này coi như đã xong, việc chẩn bệnh cho Thẩm Mậu coi như chưa từng xảy ra.
Đợi đại phu đi ra ngoài, Tạ thị cũng chống tay đứng dậy, mang theo vài phần ưu buồn nói: "Đưa ta đến Lan Tâm các xem thế nào, lão gia đang nổi nóng, vạn nhất xuống tay không biết nặng nhẹ thì......" Tuy rằng bà không thích người tên Tô Mi này, nhưng dù thế nào cũng là quan gia tiểu thư, lỡ như xảy ra chuyện gì, người nhà Tô Mi tìm đến phủ sẽ có rất nhiều chuyện phiền phức.
Thấy sắc mặt bà tái nhợt, dáng vẻ tiều tụy còn lo lắng chuyện nhà, trong lòng Vân Khanh thấy không nỡ, vội vàng đỡ lấy bà khuyên nhủ: “Nương, người vẫn nên ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt, để con đến Lan Tâm các cũng được.
Nghe được những lời nói quan tâm hiểu chuyện của con gái, khóe miệng Tạ thị miễn cưỡng cong lên mỉm cười, khẽ gật đầu.
Tại Lan Tâm các.
Tô Mi dựa trên giường trúc màu đen khắc chim uyên ương, ôm bụng lớn tiếng kêu đau, đầu hướng ra ngoài trông ngóng, kéo tay Trương ma ma nhỏ giọng hỏi: “Ma ma chuẩn bị mọi việc cẩn thận chưa?”
"Tất cả đều chuẩn bị đầy đủ như lời cô nương dặn rồi." Trương ma ma vội vàng nói: "Cô nương đừng dừng lại, có lẽ lão gia cũng sắp đến đây rồi…”
Tô Mi nghe thế mới yên tâm nằm ở trên giường, lại tiếp tục rên rì: "Ôi, đau chết mất, đau chết mất......"
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập đang muốn tiến vào, trong lòng Tô Mi vừa cao hứng vừa đắc ý, lão gia quả nhiên quan tâm nàng, nghe thấy nàng xảy ra chuyện liền vội vàng đến nhanh như vậy
Đợi khi màn trúc bị xốc lên, Tô Mi vội vàng quay đầu giả bộ yếu ớt, nũng nịu gọi: "Lão gia, người đã đến rồi......"
Chưa kịp cảm nhận được niềm vui này, đã thấy hai mắt Thẩm Mậu híp lại, ánh mắt chứa đầy tàn ác, làm nàng sợ tới mức những lời muốn nói đều bị nghẹn lại trong họng, chỉ ngơ ngác nhìn ông, không dám mở miệng.
Nhìn khuôn mặt ngày thường câu hồn đoạt phách của Tô Mi, Thẩm Mậu đột nhiên cảm thấy dáng vẻ ấy lúc nào cũng mềm mại dịu ngoan, trên đường đến Lan Tâm các lửa giận của ông đã từ từ chìm xuống, kinh nghiệm buôn bán nhiều năm khiến ông có thể khắc chế tính tình của mình, vừa rồi lời nói của đại phu đã giáng một đòn mạnh khiến ông trong chốc lát trở nên tức giận quá mức không kiềm chế được, chỉ bằng lời nói của một vị đại phu cũng không thể cho là hoàn toàn chính xác, cũng không muốn chẩn đoán rõ ràng như vậy, còn muốn thử xem qua hai đại phu có năng lực nữa mới có thể chấp nhận việc chẩn bệnh này.
Nhưng trong lòng ông, đứa nhỏ trong bụng Tô Mị như một cây gai vướng ở đấy, khó mà bỏ đi được. Đợi sau khi mời hai vị đại phu khác xem bệnh cho mình xong, đến lúc đó mà kết quả vẫn như thế, vậy thì cũng không thế trách ông… Đôi mắt Thẩm Mậu cùng Vân Khanh giống nhau như đúc, trong đôi mắt phượng anh lên một tia sáng thâm trầm mà ngày thường khó có thể nhận thấy.
Lúc này Vân Khanh cũng đã đến Lan Tâm các, Lưu Thúy cũng theo nàng đến đây, thấy Trầm Mậu không vì quá xúc động mà làm bị thương Tô Mi, cũng không cảm thấy kì quái, Trầm Mậu cũng không phải loại người dễ mất bình tĩnh, tuy rằng sau khi được đại phu chẩn đoán, ông cũng không hoàn toàn tin tưởng. Bước lên hành lễ với Trầm Mậu, khẽ nói: "Nghe nói Tô di đau bụng, nương bảo con lại đây xem thế nào, dù sao cũng không thể để đệ đệ trong bụng bị thương được."
Tô Mi không ngờ Vân Khanh cũng sẽ tới, sợ nàng phá hỏng chuyện, âm thầm cắn răng, nhưng suy nghĩ lại, thấy nàng ở đây cũng tốt, màn kịch ngày hôm nay cũng chính là vì nàng mà chuẩn bị, nàng xuất hiện ở nơi này há chẳng phải vừa đúng lúc sao, vì vậy liền cau mày, ôm bụng nói: “Không biết có chuyện gì, từ sáng sớm bụng đã thấy đau.”
"Đang bình thường sao bụng lại đau, không mời đại phu đến sao?" Hít sâu một hơi, Trầm Mậu quyết định không nói ra chuyện chuyện lúc nãy, ngoài mặt bình thản như như thường, không nhìn ra chuyện khác lạ gì, chỉ là trong giọng nói thiếu mất vẻ thiết tha mong đợi.
Tô Mi đang chìm trong chuyện lớn của mình, không nhận thấy được sự khác lạ của Thẩm Mậu, nháy mắt ra hiệu với Trương ma ma, theo kế hoạch làm việc. Trương ma ma ôm lấy Tô Mi, mang theo khuôn mặt khổ sở, nói: "Đã mời đại phu xem qua, đại phu nói nhìn không ra là có bệnh gì, cô nương này đã đau cả một ngày, nô tỳ nghi ngờ đây là trúng tà, sai người mời đạo sĩ tới xem, vì để tránh có người hoài nghi, nên cố tình muốn mời lão gia đến!"
Trầm Mậu liếc nhìn Tô Mi, thấy nàng ta tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, so với hình ảnh mình thấy ngày hôm qua, hoàn toàn là hai người khác nhau, nhớ tới trước kia từng nghe bằng hữu cùng buôn bán nói qua loại chuyện tình, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Người mời đến đang ở nơi đâu?"
"Vẫn đang chờ ở ngoài sảnh!" Trương ma ma được Trầm Mậu cho phép, lập tức vẫy tay sai tiểu nha hoàn bên cạnh đi ra sảnh mời vị đạo sĩ kia vào.
Một lát sau, có một nam tử trung niên làn da nâu đậm đi vào, hắn một tay cầm phất trần, một tay cầm khay Bát Quái, ra vẻ tiên phong đạo cốt hành lẽ với Trầm Mậu: “Bần đạo gặp qua thí chủ.”
"Ừ, ngài tính toán xem, nàng có phải vì tà vật chạm vào hay không mà vô duyên vô cớ lại đau bụng.” Trầm Mậu đi đến ghế chủ vị, vén trường bào ngồi xuống, thản nhiên mở miệng nói.
Đạo sĩ kia sau khi nghe nói như vậy, trong khoảnh khắc cùng ánh mắt của Tô Mi giao nhau, Trương ma ma kín đáo lấy ra một tờ bát tự lén lút đưa cho hắn, gã đạo sĩ sau khi nhận lấy thì cầm khay bát quái rẽ trái rẽ phải, trong miệng lẩm nhẩm niệm kinh, bấm ngón tay không ngừng, ánh mắt nửa hé nửa mở, làm ra vẻ như đang chìm trong cõi thần tiên.
Bỗng nhiên, hắn ta dừng bước, bàn tay đang cầm khay bát quái run rẩy không ngừng, giống như có người đang cướp đồ của hắn, cố gắng giữ vững trong thời gian khoảng nửa chén trà, sau đó hắn bỗng nhiên lùi về sau một bước, hai mắt mở to kinh ngạc hô lên: “Thí chủ, xin hỏi trong phủ có người sinh năm Dậu đang ở hướng Nam của phủ không?”
"A, đại tiểu thư không phải ở tại nơi đó sao, ngươi nói bậy bạ gì vậy, đại tiểu thư sao lại là thứ quỷ quái hại người!" Trương ma ma lòng đầy căm phẫn đứng ra nói.
Bên ngoài thì ra vẻ bảo hộ Vân Khanh, nhưng thực chất lại thẳng tay gán cho cái danh hại người lên nàng!
Đến nước này, Vân Khanh chẳng lẽ còn không rõ Tô Mi hôm nay muốn diễn tuồng gì, dĩ nhiên là nhằm vào nàng mà xuống tay, đáng tiếc, Tô Mi này lại là người quá thiển cận, sau khi vào cửa chưa có chỗ dựa, đã muốn nhiều lần ra hãm hại nàng, chưa lần nào thành mà còn chịu tỉnh ngộ. Đúng vậy, nàng chính là sinh vào năm Dậu, hiện tại cũng là ở tại hướng Nam của phủ, nhưng trong phủ này, còn có một người cũng như vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT