Lại tiếp tục nói chuyện phiếm, bên ngoài bắt đầu có tiếng chuông truyền đến, kế tiếp là bắn pháo hoa, Vân Khanh liền muốn cáo lui. Minh Đế lại không chút để ý nói: "Nếu lên đây, liền ban thưởng ghế ngồi, cùng trẫm và hoàng hậu thưởng thức pháo hoa."
Đây chính là thiên ân, Vân Khanh trong lòng căng thẳng, đối với loại thiên ân này cảm thấy càng kinh sợ, mà hoàng hậu thì vẫn mỉm cười nhưng trong ánh mắt nhìn Vân Khanh lại có một tia âm trầm, vẫn phân phó: "Đến, ngồi bên cạnh bổn cung."
Cung nữ bên cạnh lập tức mang tới ghế gỗ lim đặt bên cạnh hoàng hậu, Vân Khanh nhẹ nhàng ngồi xuống, trong lòng vẫn không hiểu chuyện này là như thế nào, nàng làm sao lại được hai vị đứng đầu thiên hạ coi trọng?
Vân Khanh đang suy nghĩ xem xét tất cả vấn đề ở phương diện xấu nhất, sau khi trải qua kiếp trước, nàng không còn khả năng chỉ nhìn cảnh xuân tươi đẹp, hoa lệ bên ngoài nữa rồi.
Đúng lúc này, bên ngoài xuất hiện một thân ảnh, thanh âm cũng mang theo ý cười tự nhiên phóng khoáng, theo bước chân ở trước cửa truyền đến: "Rốt cục cũng vào được rồi."
Minh Đế xoay người lại nhìn thấy, trên mặt cũng mang theo ý cười nói: "Ngươi đi đâu, như thế nào bây giờ mới đến?"
"Hồi bệ hạ, thần vừa đi tửu lâu uống rượu, nhiều người ở đây xem pháo hoa cũng không thoải mái, đông người khó xem không bằng bớt một người dư một chỗ, mặc dù phong cảnh không phải tốt nhất, nhưng nhìn xem cũng thoải mái tự do." Ngự Phượng Đàn cười nhạt mà vẫn đẹp như hoa, sau khi hắn tiến vào, liền có cung nhân mang thêm ghế dựa, đặt ở bên cạnh Tứ hoàng tử, theo động tác thuần thục của cung nhân có thể thấy được, Ngự Phượng Đàn thường xuyên ở cùng Minh Đế, vị trí cũng tất nhiên luôn luôn ở bên cạnh hoàng tử.
Ngự Thần Hiên vẫn lạnh mặt ngồi ở một bên, lúc này nhìn đến Ngự Phượng Đàn, mới nói: "Vậy ngươi hiện tại vì sao lại đến đây?"
Ngự Phượng Đàn nâng tay bưng tách trà, vươn tay chỉ ra bên ngoài: "Xem pháo hoa, vẫn là ở Lâm Giang lâu xem là tốt nhất, ta phải đến xem cùng bệ hạ và hoàng hậu a."
"Nói đến nói đi, ngươi vẫn là tìm chỗ tốt để xem đi." Hoàng hậu cười nhẹ nói một câu, Ngự Phượng Đàn gật đầu, lại hướng Vân Khanh nhìn lại: "Còn vị tiểu thư này?"
Lúc thanh âm của Ngự Phượng Đàn phát ra Vân Khanh liền đứng lên hành lễ nói: "Dân nữ thỉnh an Cẩn Vương thế tử."
Ngự Phượng Đàn khoát tay, ống tay áo dài mềm mại màu tím thêu lưu vân lay động như mây trên trời hái xuống dệt thành, cười nói: "Nếu muốn xem pháo hoa, nơi này xem là tốt nhất rồi."
Lời nói mặc dù bình thản như thường, nhưng trong đôi mắt hẹp lại hiện lên ánh nhìn hứng thú, nhìn thoáng qua hoàng đế, hoàng hậu cùng Tứ hoàng tử, gọi Vân Khanh đến chẳng lẽ là vì sự kiện kia?
Cuối cùng, mâu quang dừng ở trên người Vân Khanh, thấy nàng mặc váy trắng dài, làn váy có thêu hoa hải đường màu lam, châm pháp tinh tế sống động như thật, toát lên sự thuần khiết lại vẫn lơ đãng xinh đẹp, nhưng thấy ánh mắt nàng vẫn bình thản nghĩ tới vừa rồi chắc chưa làm khó nàng liền cảm thấy yên tâm hướng tới chỗ cung nhân vừa kê ghế mà ngồi.
Gió đêm thổi tới, trong phòng tràn đầy mùi hương thơm, nhưng lại nhiều thêm mấy phần hương vị, có mùi đàn hương trên người hắn, còn có mùi rượu thoang thoảng, chứng minh hắn vừa rồi thật sự đã uống rượu.
Ngự Thần Hiên từ sau khi Ngự Phượng Đàn đi vào, ánh mắt liền luôn chú ý hắn, từ sau sự kiện ngân gạch ở từ đường, đường đệ phóng khoáng tùy ý này lần đầu tiên làm cho hắn cảm thấy có chút nguy hiểm.
Cho tới nay, Ngự Phượng Đàn cùng các hoàng tử giao thiệp đều rất tốt, cũng không cùng ai có hành động, ngôn ngữ thân thiết, luôn có thái độ thân thiện mà hờ hững.
Thứ nhất hắn có tính cách phóng khoáng tùy ý, thứ hai sau lưng hắn là thế lực của Cẩn Vương, lại thêm Minh Đế đối với hắn ôn hòa quý mến, cho nên Tứ hoàng tử vẫn đều nguyện ý cùng hắn giao hảo.
Thẳng đến lúc này vấn đề phát sinh, hắn cho người cẩn thận điều tra, vào ngày ấy, Ngự Phượng Đàn từng cùng một quản sự của Thẩm phủ gặp mặt, nhưng nghe nói cũng chỉ là ăn điểm tâm, cái gì cũng không làm.
Hắn ta tìm không thấy bất cứ chứng cớ gì chứng minh Ngự Phượng Đàn cùng Thẩm phủ có liên hệ nào đó, nhưng không có chứng cớ cũng không có nghĩa là không có.
Dù sao Ngự Phượng Đàn nói ra chuyện ngân gạch, tuy rằng thoạt nhìn là vô ý nhưng đối với hắn ta lại là đả kích không nhỏ, muốn cho một đế vương đa nghi không nghi ngờ, mới hai mươi tuổi mà hắn đã có thể thâm sâu như vậy, nếu không Minh Đế Nam tuần cũng sẽ không cố ý điểm thêm tên hắn.
Mà mới vừa rồi, hắn xem Ngự Phượng Đàn cùng Thẩm Vân khanh cũng giống như là quen biết, việc này rốt cuộc không phải do hắn nghĩ nhiều ư? Hay vẫn là trùng hợp?
Vân Khanh đối với các ánh mắt tuy làm như không thấy, nhưng cảm giác nhạy bén, từ phía sau phát hiện một đạo ánh mắt dừng trên người nàng, mang theo tìm tòi nghiên cứu, chỉ là loại ánh mắt này làm cho người ta thật không thoải mái.
Nàng không khỏi nhớ tới năm trước thời điểm nàng đi đón tổ mẫu, ở nửa đường gặp được một chiếc xe ngựa, lúc ấy người bên trong xe cũng có ánh mắt sắc bén như vậy.
Chẳng lẽ lúc trước trong xe ngựa kia chính là Tứ hoàng tử? Tứ hoàng tử không phải nói lần đầu tiên đến Dương Châu sao? Người trong xe kia không phải là hắn chứ? Nếu thật là Tứ hoàng tử, vậy hắn gạt mọi người đến Dương Châu có mục đích là gì?
Nghĩ như thế, Vân Khanh dường như phát hiện một bí mật nào đó, nhưng biết quá ít nên không thể phân tích sâu hơn, chỉ có thể để trong lòng, có thời gian sẽ suy nghĩ kĩ.
Lúc này bên ngoài pháo hoa đã được bắn lên trời, một đóa mẫu đơn ở giữa không trung nở rộ ánh sáng màu hồng, nhìn như có bàn tay thần kì đang vẽ giữa bầu trời. Ánh mắt mọi người đều bị cảnh đẹp đó hấp dẫn.
Hoàng hậu cùng Minh Đế nhìn xem, mỉm cười khen loạt pháo hoa này: "Bệ hạ, người xem pháo hoa kia thực xảo diệu, ánh sáng lại có bảy màu."
Toàn bộ bầu trời đêm bị pháo hoa chiếu sáng, trong bầu trời đêm xuất hiện những đóa hoa lửa thật đẹp, mọi người đều ngẩng đầu ngắm nhìn, trầm trồ khen ngợi.
Vân Khanh ngồi ở nơi này cảm thấy không khí có phần cổ quái, chỉ khen ngợi vài câu rồi ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vị trí của Lâm Giang lâu không chỉ thích hợp ngắm đèn, thưởng pháo hoa, mà còn thích hợp thưởng thức phong cảnh Giang Nam.
Lúc này mặt sông tĩnh lặng êm đềm, khoảnh khắc khi pháo hoa bắn lên in trên mặt sông có chút vặn vẹo, mất đi hình dáng hoa mĩ hào nhoáng vốn có.
Bầu trời, mặt sông, hoàn toàn là hai thế giới.
Vân Khanh nghĩ đến người ngồi bên cạnh cảm thấy tựa như mọi người trên đời này đều trong ngoài không đồng nhất, là hai thế giới riêng biệt.
Nghĩ đến đây, chú ý của nàng liền tập trung ở trên mặt sông, dọc theo nước sông đem hình ảnh ngược chiều của pháo hoa, ngọn đèn, bóng dáng mơ hồ của đám người chen chúc tại bờ sông đều quan sát kĩ.
Bỗng nhiên, ánh mắt nàng vô tình nhìn đến chỗ đám người đang vui chơi, trong đám người có một người bình tĩnh một cách khác lạ, nếu là ngày thường, Vân Khanh có lẽ sẽ không để ở trong lòng, tiếp tục tùy ý quan sát, nhưng hôm nay là thời điểm mọi người vui vẻ, sôi nổi mà thân ảnh đó quá mức bình tĩnh liền hấp dẫn ánh mắt nàng.
Cách một khoảng xa dưới bầu trời đêm, đến khi nàng tập trung nhìn kĩ, phát hiện một nam tử mặc trang phục của dân chúng bình thường, dáng người thấp lùn nhưng béo mập, gương mặt to bè, nhìn không rõ ngũ quan, y giống như một người bình thường khác nhưng trên tay y lại cầm một vật không bình thường.
Ánh mắt của hắn hướng tới Lâm Giang lâu, cánh tay nâng lên,có cái gì màu đen đang đặt trên cánh tay trái của y.
Đó là ——
Nỏ!
Vân Khanh trong đầu xuất hiện chữ này, kế tiếp sau đó là ‘ám sát’! Trong buổi tối như vậy, cầm một cái nỏ, không phải muốn ám sát thì là muốn làm cái gì?
Ánh mắt nàng chăm chú quan sát chiếc nỏ, nhẩm tính phương hướng mục tiêu, nội tâm xuất hiện hoang mang, môi giật giật không có mở miệng, thấy người đó xác định tốt phương hướng liền thả tay.
Mũi tiễn màu đen xé gió mà bay tới. Dưới tiếng nổ lớn của pháo hoa rực rỡ, đem lực chú ý của mọi người đi mất, mũi tiễn màu đen được ánh sáng rực rỡ chiếu rọi mà mọi người đều nhìn không chớp mắt.
Đợi cho thị vệ ở xung quanh Lâm Giang lâu có phản ứng,thì thân hình bay vọt tới cũng không thể so với tốc độ mũi tên xé gió bay đến.
Xuy một tiếng, mũi tên màu đen đâm vào vai trái của Vân Khanh, máu tươi theo miệng vết thương chảy ra.
Mọi chuyện đều phát sinh chỉ trong nháy mắt, thời điểm pháo hoa nở rộ hoa mỹ nhất, mọi người bị cảnh trước mắt làm cho u mê, quay đầu lại, trong ánh mắt còn mang theo kinh ngạc, lại đều biết, bọn họ gặp chuyện không hay rồi!
Thanh âm hoảng sợ, hoảng hốt, khẩn trương bắt đầu vang lên! Nơi nơi truyền đến tiếng hô hào, mà mỗi một tiếng đều rơi vào tai Vân Khanh khi ngã xuống.
"Hộ giá! Nhanh chút hộ giá!"
"Có thích khách! Nhanh đi bắt thích khách!"
"Bảo vệ bệ hạ cùng hoàng hậu......"
Tiếng bước chân loạn nhịp đạp trên mặt đất, các cung nhân cùng thị vệ lập tức đứng phía trước, hợp thành một bức tường thịt che chắn phòng mũi tên khác lại bay tới.
Một thân ảnh màu trắng trong đám người nhanh như gió đỡ lấy thân ảnh mong manh đang ngã xuống kia, gấp gáp hỏi: "Nàng thế nào?"
Thanh âm trầm thấp mê người mang theo lo lắng, lại có chút sợ hãi, hai tay gắt gao ôm lấy bờ vai của nàng, Vân Khanh chỉ cảm thấy dễ nghe, lại cảm thấy vai rất đau, nghĩ mở miệng làm cho hắn nhẹ tay chút nhưng lại không thể mở miệng được, trước mắt đều mơ hồ, trong đầu cũng trở nên u mê......
"Mau truyền ngự y!" Minh Đế nhìn trên người nữ tử nhiễm đầy máu đỏ, đôi mắt híp lại, lập tức nghiêm giọng hô lớn, liền có cung nhân truyền gọi ngự y đến.
Tứ hoàng tử quay đầu nhìn nữ nhân ngã trong lòng Ngự Phượng Đàn, đôi mắt nàng nửa mở, đôi đồng tử như lưu ly. Đầu nàng hướng về phía hắn, mà đôi mắt kia dường như cũng là đang nhìn hắn.
Đáy lòng hắn bỗng nhiên cảm thấy lạnh, dường như bí mật nào đó bị nàng phát hiện.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT