Ngự Phượng Đàn kỳ thật đang đánh giá Thẩm Mậu, đối với vị phú ông lớn nhất nhì Giang Nam này hắn không có hứng thú, nhưng vì hai nguyên nhân, mà một trong số đó, khiến hắn đối với Thẩm Mậu phi thường có hứng thú.
"Đa tạ ân cứu mạng của công tử." Thẩm Mậu thành khẩn hành lễ.
"Nếu là ân cứu mạng, Thẩm lão gia cũng nên lấy ra vật gì đó tương ứng đến báo đáp ta đi?" Ngự Phượng Đàn không có một chút tự giác của việc ra tay cứu giúp không cần báo đáp, câu môi cười, đáy mắt toát ra vẻ đắc ý thích thú.
Đồ vật tương ứng?
Thẩm Mậu sửng sốt, lúc này liền nở nụ cười khổ, hắn nay trên người không có đồng nào, liền ngay cả xiêm y mặc trên người, đều là do Dịch Kính Thương đưa cho hắn: "Thẩm mỗ chỉ sợ lấy không ra đồ để đến báo đáp phần ân tình này rồi."
Lời của hắn trong sự bình thản cùng hỗn loạn lại có chút uể oải, khiến Ngự Phượng Đàn hơi nhíu mi, trong lời nói lại mang theo trêu đùa: "Thẩm lão gia lời này lại khiến người ta khó hiểu, Thẩm gia mặc dù không phải là gia đình giàu nhất thiên hạ, nhưng muốn lấy ra đồ vật đến tạ ơn người, vẫn là có thể làm được chứ."
Ngự Phượng Đàn nhẹ nhàng nở nụ cười, nói tiếp: "Hay là Thẩm lão gia nghĩ đến, gia sản của ông đã bị tộc nhân thâu tóm, Thẩm phủ không còn tiền nữa rồi chăng?"
Thẩm Mậu vốn vẫn đắm chìm trong lời nói của hai gã thủ ác kia, trong lòng rất mâu thuẫn, lúc này nghe được lời của Ngự Phượng Đàn, đáy mắt hiện lên một chút kinh dị: "Ngài nói cái gì? Cái gì tộc nhân thâu tóm là sao?"
Xem ra Thẩm Mậu cũng không có nghe được tin tức gì, còn không biết những chuyện xảy ra trong Thẩm gia trong một tháng này, Dịch Kính Thương liền nói tiếp: "Trong một tháng ông mất tích, tộc nhân Thẩm thị luôn yêu cầu đem sản nghiệp Thẩm gia quy về trong tộc."
"Cái gì!" Thẩm Mậu nghe xong đứng lên, không dám tin nói: "Ta có hai đứa con trai, bọn họ dựa vào cái gì muốn nuốt gia sản Thẩm gia!"
Nếu là gia sản bị thâu tóm, vậy Tạ thị cùng Vân Khanh, mẫu thân, về sau sẽ phải làm sao bây giờ!
Dịch Kính Thương thấy vậy càng tỏ vẻ kỳ quái, Thẩm Mậu thực rõ ràng lo cho người nhà, vì sao lại không muốn vào cửa, nhưng hắn vẫn tiếp lời: "Bọn họ không thừa nhận nhi tử ông sinh ra, đại náo Thẩm gia, Thẩm lão phu nhân bị bệnh, Thẩm phu nhân lúc này cũng chống đỡ hết nổi, cuối cùng đành dựa vào đại tiểu thư Thẩm gia lập lời thề chiêu tế ở rể, mới có thể bức lui bọn họ."
Chiêu tế ở rể!
Thẩm Mậu sắc mặt trở nên càng thêm tái nhợt, hắn không nghĩ đến những tộc nhân bình thường có quan hệ rất tốt với hắn, thế nhưng sẽ làm ra chuyện như vậy, thừa dịp hắn mất tích, tới cửa bức đoạt gia sản Thẩm gia, hơn nữa còn không thừa nhận thân phận của Mặc ca nhi cùng Hiên ca nhi.
Chỉ là, chiêu tế ở rể, làm cho hắn không thể không nghĩ đến lời nói của hai gã hung ác kia, Vân Khanh chẳng lẽ thật sự là như thế à?
Hắn không tin, không tin!
Người có một loại tâm lý sợ hãi, đối với người mình thương yêu nhất thì loại sợ hãi đối mặt với sự thật này sẽ lan tỏa rất nhanh, hắn sợ tận mắt chứng kiến sẽ khiến cho bản thân không thể không thừa nhận, trong tiềm thức sẽ muốn trốn tránh, lại không muốn tin tưởng!
Thẩm Mậu trước giờ là như thế, sắc mặt của hắn hiện ra một loại thống khổ, hắn muốn trở về, lại bởi vì bị chuyện sắp mất mạng trong tay hai gã hung đồ ám ảnh, khiến tâm tình của hắn càng thêm mâu thuẫn!
Ngự Phượng Đàn nhíu mày nhìn chăm chú vào hắn, trong mắt xẹt qua một đạo hào quang đen như mực, chậm rãi nói: "Ông không phải đã nghe được tin đồn thổi nào rồi chứ?"
Mấy ngày nay, không biết từ đâu tung ra tin tức, nói Thẩm gia đại tiểu thư tuyên bố muốn chiêu tế ở rể, đó là muốn thừa dịp Thẩm Mậu đã chết, ấu đệ còn nhỏ, đem toàn bộ Thẩm gia biến thành tài sản của nàng dễ như chơi.
Hắn cảm thấy, nguyên nhân có thể khiến cho Thẩm Mậu có loại tâm tình mâu thuẫn như vậy thì chỉ có việc này, hai tên kia có lẽ còn nói gì nữa, mới khiến cho Thẩm Mậu chấn động sâu sắc.
Thẩm Mậu nghe vậy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt như nhìn rõ lòng người kia, chỉ cảm thấy mâu trung kia tựa hồ phản chiếu suy nghĩ trong lòng, hơi có chút phức tạp cúi đầu xuống: "Không có gì."
"Bọn họ nói như thế, không thể tin." Ngự Phượng Đàn cất giọng, Thẩm Mậu liền đột nhiên ngẩng đầu hỏi: "Bọn họ nói đều là giả?"
Quả nhiên là hai gã kia có nói gì đó, mới khiến Thẩm Mậu có dáng vẻ thất hồn lạc phách. Ngự Phượng Đàn lúc này thập phần chắc chắn, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Ông tin tưởng bọn hắn hay tin tưởng thân nhân?"
Thẩm Mậu biểu tình dần dần trở nên có chút thoải mái. Đúng vậy a, hắn vì sao phải tin tưởng hai người muốn lấy mạng hắn chứ, có lẽ người nọ là muốn châm ngòi ly gián, hơn nữa lời này là khi muốn giết hắn mà nói ra, đó là muốn cho hắn chết càng thống khổ hơn. Lúc này đây, hắn đã bình thường trở lại: "Nay Thẩm gia đến tột cùng ra sao rồi?"
Nói đến nói đi, nội tâm của hắn vẫn là quan tâm Thẩm gia nhất.
Ngự Phượng Đàn đem sự biến hóa của hắn thu hết vào đáy mắt, thản nhiên cười: "Thẩm gia như thế nào, ông ngày mai trở về sẽ biết, về phần khác...... Vẫn là nên nói, ông làm sao báo đáp ân cứu mạng của ta đây?!"
Thẩm Mậu lúc này đối với Ngự Phượng Đàn cùng Dịch Kính Thương đều đã tràn ngập cảm kích, tuy rằng không rõ hai người vì sao lại ra tay cứu viện, nhưng tóm lại hai người đã cứu tính mạng của hắn, vì thế chắp tay nói: "Công tử mời nói, chỉ cần là thứ Thẩm mỗ có, tất sẽ đưa cho công tử."
Nghe vậy, Ngự Phượng Đàn trong nháy mắt có chút chần chừ, nếu như theo tình hình hỗn loạn trước mắt này đánh giá, cùng với thần sắc và đôi mắt của Thẩm Mậu mà suy xét, xác định lời của hắn là thật, mới mở miệng nói: "Ta muốn......"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT