Nhìn Dịch Kính Thương đang cuối đầu, một lời cũng không nói, Ngự Phượng Đàn chậm rãi mở miệng: "Vấn đề này, ngươi có thể từ từ nghĩ, nghĩ đến khi ngươi cảm thấy thỏa đáng mới thôi, nhưng ta đã muốn không còn kiên nhẫn rồi."
Trục Giang hắn đã mượn cuộc chinh chiến với Tây Nhung lần này trừ đi, bởi vì một ám vệ giống như Trục Giang, thật sự là rất bình thường, người của hắn, hoặc là sẽ không cần, cần, phải là tinh anh.
Hô hấp chậm rãi cùng với nội tâm rối rắm, Dịch Kính Thương biết đây là Ngự Phượng Đàn đang muốn một đáp án, cũng là muốn một thái độ, hắn luôn luôn chờ đợi ngày này, nhưng không nghĩ đến sẽ xuất hiện dưới loại tình huống này.
Tựa như thoáng qua thật lâu thật lâu, kỳ thật cũng chỉ là một nén nhang thời gian.
Dịch Kính Thương quỳ xuống hành lễ nói: "Thuộc hạ sẽ dốc toàn lực truy tìm tung tích của Thẩm Mậu."
Tốt lắm, kẻ thức thời trang là trang tuấn kiệt, trong đôi mắt hẹp dài của Ngự Phượng Đàn lộ ra một tia sáng vừa lòng, nhẹ ngã lưng về miếng đệm lót phía sau, không chút để ý nói: "Ba ngày, nhớ kỹ."
Dịch Kính Thương ngẩng đầu lên, tựa hồ suy nghĩ hồi lâu, mới cẩn thận nói: "Thế tử, thuộc hạ không rõ, ngài giúp Thẩm gia như vậy, là vì sao? Chỉ là vì Thẩm gia đại tiểu thư thôi sao?"
Thẩm gia đại tiểu thư, Thẩm Vân khanh.
Ngự Phượng Đàn nhợt nhạt cười, rũ mắt tản mát ra một loại hơi thở sung sướng, nhớ tới mới vừa rồi bộ dáng nàng bối rối, lại cảm thấy thú vị.
"Ngươi nói, có lẽ là vậy chăng."
Hắn trời sinh vốn đã vô cùng tuấn tú, lúc này dưới ánh trăng chiếu rọi lại nở nụ cười, liền lại làm cho người ta nhìn đến đui mù, Dịch Kính Thương nhìn đến hoa cả mắt, cúi đầu: "Nếu là Lục công chúa biết Thẩm gia đại tiểu thư, tất sẽ không để yên."
"Biết thì sao, cho dù không phải Thẩm gia đại tiểu thư, ta cũng sẽ không thú nàng." Ngự Phượng Đàn sắc mặt trầm xuống, trong đôi mắt rõ ràng có chút âm trầm, Lục công chúa đối với hắn quả thực là cả ngày quấn quýt si mê, biến thành toàn bộ kinh thành đều biết đến, quả thực là phiền chết rồi.
Nhắc đến người của hoàng gia, Dịch Kính Thương cũng không nói thêm nữa, lập tức nói: "Thuộc hạ đi tra tung tích của Thẩm Mậu."
"Ân." Ngự Phượng Đàn khoát tay, thời điểm thân ảnh Dịch Kính Thương biến mất ở trong trời đêm, hắn hai mắt cũng nhắm nghiền, người chăn ngựa ngồi ở bên ngoài, bắt đầu giơ roi thúc ngựa, đánh xe đi về phía trước.
Vân Khanh a, Vân Khanh, nàng mềm cũng không ăn, cứng rắn cũng không ăn, ta nên làm gì với nàng bây giờ a.
Một đêm đi qua, sớm tinh mơ Vân Khanh đã ngồi trên bàn trang điểm, nàng còn có chút mơ mơ màng màng, đều do ngày hôm qua Ngự Phượng Đàn đến náo loạn lâu như vậy, hại nàng tối qua ngủ quá muộn.
Thải Thanh cầm lấy lược muốn chải đầu, lại ồ lên một tiếng: "Tiểu thư, người tối hôm qua như thế nào đeo trâm cài ngủ a?"
Nàng vươn tay đem cây trâm gỡ xuống, đặt ở trên bàn trang điểm, Lưu Thúy cầm lấy nhìn nhìn, kỳ quái nói: "Cây trâm này dường như chưa từng thấy qua a."
Vân Khanh thế này mới nhìn về phía cây trâm trong tay nàng cầm, không phải là cây trâm khảm lam ngọc tối hôm qua Ngự Phượng Đàn lấy ra hay sao, nàng lúc ấy chỉ thấy hắn đem vòng tay mang vào trên cổ tay nàng, khi nào thì trâm cài cũng được mang trên đầu nàng rồi, sao nàng lại không phát hiện ra gì hết.
Nhớ tới hành vi tối hôm qua của người nọ, Vân Khanh trong lòng nảy lên một cỗ tức giận, trên cổ tay còn nặng trịch đeo thứ kia, về sau cũng không thể gỡ xuống được, đây không phải là muốn cho người ta nhìn thấy nàng mang đồ của hắn chứ? Người này......
Nàng thật sự là không biết nên hình dung như thế nào, nói hắn phá hư, hắn cũng không có làm ra chuyện người thần căm phẫn nào, nói hắn tốt, nửa đêm xâm nhập khuê phòng nữ tử, còn tùy tiện đeo này nọ lên tay nàng, hành vi như vậy tốt ở chỗ nào chứ.
Hoàn hảo lúc này là Thải Thanh chải tóc cho nàng, nếu để cho Tạ thị nhìn thấy cây trâm này, khẳng định là trong lòng sẽ sinh nghi, bất quá cũng may Ngự Phượng Đàn tặng cho nàng món trang sức này, giá trị sang quý, Vân Khanh có thể lấy cớ để cho qua chuyện.
Nàng làm như không có việc gì lấy lại trâm cài, lại kéo tay áo, cười nói: "Đây là cha lần trước rời bến trở về, tặng cho ta." Nàng nói xong, khép hạ mi mắt, thoạt nhìn có vài phần ưu tư thản nhiên.
Lưu Thúy vừa thấy thần sắc nàng như thế, cho dù trong đầu nhớ rõ vòng tay cùng trâm cài này, nàng chưa từng thấy qua, nhưng nàng rất tin tưởng tiểu thư không nghi ngờ, lại nghe được Vân Khanh nói như thế, nhớ tới lão gia trong khoảng thời gian này sinh tử không rõ, tối hôm qua tiểu thư không chừng là tưởng niệm phụ thân, mang trâm cài này vào, đây là một loại tưởng niệm đối với lão gia, nàng nếu còn nói tiếp nữa, chẳng phải là tăng thêm bi thương cho tiểu thư đồ hay sao?
Nghĩ đến đây, Lưu Thúy lập tức liền dời đi đề tài: "Cây trâm này quả thực rất đẹp, không bằng hôm nay tiểu thư mặc nguyên bộ xiêm y kết hợp với cây trâm này đi, nhất định sẽ rạng rỡ sáng ngời, càng tôn lên vẻ đẹp của người."
Nghe Lưu Thúy đem đề tài dời đi chỗ khác, Vân Khanh tự nhiên là nguyện ý, nàng nghĩ nghĩ, vẫn là đem trâm cài giao cho Thải Thanh, nói: "Em đem nó cất đi, trên đầu vẫn không nên trang điểm quá mức nổi bật, đổi cây trâm sừng tê giác kia đi."
Cây trâm sừng tê giác này, cũng là Vân Khanh cố ý làm, đơn giản lại hào phóng, hơn nữa phối với xiêm y rất hợp, trọng yếu nhất là, hai đầu nó rắng chắc, là một vũ khí tự vệ tốt nhất.
Thải Thanh biết nguyên nhân này, gật đầu chải cho nàng một búi tóc Tùy Vân, điểm thêm mấy đóa màu xanh nhạt, lại cài thêm cây trâm sừng tê giác cây ở trên đầu, sau khi thấy Vân Khanh vừa lòng gật đầu, lại cẩn thận đem cây trâm khảm lam ngọc xanh biếc cất vào tần dưới cùng của hộp trang sức, tầng này đều là trang sức Vân Khanh quý nhất, trong ngày thường sẽ không tùy tiện mang đi ra rêu rao.
Tuyết Lan ở một bên gấp xếp chăn, lại đem dư quang vài lần quét về phía vòng tay trên cổ tay Vân Khanh, mày hơi hơi nhíu nghi ngờ, lần trước lão gia đưa cho tiểu thư chiếc hợp, nàng bởi vì tò mò chiếc hộp âm nhạc màu trắng, đã lén nhìn nó, rõ ràng không có chiếc này vòng tay......
Lưu Thúy vừa quay đầu, liền nhìn đến nàng ta đang nhíu mi ánh mắt gian tà ngắm tới ngắm lui, trách mắng: "Ngươi xem ngươi, bảo ngươi gấp xếp chăn, ánh mắt quét tới quét lui làm cái gì......"
Vân Khanh quay đầu nhìn Tuyết Lan, Tuyết Lan lập tức thu lại tầm mắt, ra vẻ chuyên chú và thật thà bắt tay vào làm việc, Vân Khanh khóe miệng thản nhiên câu lên, thay váy dài mỏng mềm nhẹ, đi ra ngoài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT