Ở trong sương mù mênh mông, một bóng dáng nhợt nhạt lặng yên không tiếng động đi vào, Vân Khanh cảnh giác quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tròn của Lưu Thúy lộ ra trong sương mù, trong tay cầm xiêm y ở nhà, ánh mắt đảo qua giấy tờ để ở bên cạnh nàng, vẻ mặt trách cứ nói: "Tiểu thư, người vừa tắm vừa xem giấy tờ rồi, nước đã muốn lạnh mà người còn ngâm, mặc dù là ngày hè, người cũng phải chú ý một chút, nhiễm phong hàn vào ngày hè cũng không dễ khỏi a."
Thu hồi tầm mắt, Vân Khanh từ trong nước đứng lên, để Lưu Thúy giúp nàng lau khô thân mình, thay áo ngủ nhẹ nhàng mềm mại, mới lại cười nói: "Lưu Thúy, ta phát hiện em hiện tại càng ngày càng giống Bà Quản Gia nha, xem ra là muốn gả cho người rồi."
Lưu Thúy bị nàng nói mặt đỏ lên, đôi mắt cũng đỏ: "Nô tỳ không lấy ai cả, vẫn đi theo tiểu thư, chờ tiểu thư lập gia đình, cũng muốn đi theo tiểu thư."
Từ phòng tắm đi ra, Vân Khanh thản nhiên cười, cúi đầu từ chối cho ý kiến, có thể lập gia đình rồi nói sau, nay lâm vào cảnh này, làm sao còn rãnh nghĩ loại chuyện này, con đường đó về sau cũng là không rõ ràng.
Lưu Thúy đứng ở phía sau giúp nàng lau tóc, nhìn Vân Khanh trong gương dung nhan càng ngày càng đẹp, nàng mỗi ngày đều nhìn thấy, nay nhìn kỹ, cũng hiểu được dù đắc ý cũng không thể nói ra, trong lòng có chút không cam lòng, tiểu thư là người tài giỏi như vậy, thật không nên gặp phải chuyện này, nay lão gia sinh tử còn chưa biết, cũng chỉ có dựa vào tiểu thư mới có thể giữ vững gia đình này.
Trong phòng im lặng, một nén nhang khắc hoa mẫu đơn màu vàng được đốt lên tản ra mùi thơm ngát, Lưu Thúy tháo tóc cho Vân Khanh xong, Thanh Liên bưng lên một chén cháo dưỡng thần bổ khí, liền lặng lẽ lui ra ngoài.
Mấy ngày này, các nàng đã quen với việc Vân Khanh thích yên tĩnh ban đêm để xem báo cáo cùng tư liệu, đều ở ngoài phòng, để không quấy rầy nàng.
Có bốn khối băng đặt ở góc phòng, hàn băng trong lư đồng tản ra khí mát lạnh, đem cái nóng của ngày hè phương Nam làm dịu bớt.
Vân Khanh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường có bề ngoài hình lâu đài, hiện tại đã qua giờ sửu, nhớ tới ngày mai phải xử lý chuyện của Tiết phú hộ, không biết tại sao, huyệt thái dương có chút đau.
Nàng cúi đầu từ trong bàn học lấy ra cái hộp nhỏ, từ bên trong lấy ra một lọ dầu màu xanh, muốn xoa lên huyệt thái dương để ổn định tinh thần.
Chợt nghe trong phòng có tiếng động nhỏ, nàng cảnh giác ngẩng đầu nhìn, một thân ảnh cao to đang đứng ở phía sau tấm màn tơ vàng bằng lụa phù dung mỏng treo ở cửa tròn rủ xuống đất, áo bào màu trắng như ánh trăng lượn vòng trong phòng có cảm giác dễ chịu, hoa văn Bàn Long màu tím ở cổ tay áo cùng vạt áo uốn lượn đi lên, một đôi mắt hẹp phát ra ánh sáng liêm diễm hữu tình, hiện ra một khuôn mặt diễm lệ mà sắc bén, biểu lộ trên khuôn mặt trắng như ngọc, mơ hồ có một loại khí thế bức người.
Chỉ cần liếc mắt một cái, Vân Khanh đã biết người đến là ai, trừ hắn ra, còn ai có thể vô duyên vô cớ lẻn vào khuê phòng nữ tử, lướt qua sự canh phòng gắt gao của hạ nhân cùng thủ vệ, cùng những con chó săn hung ác, to gan tới khuê phòng nữ nhân làm càn chứ.
Chính là người lần trước từ biệt, nay nhớ tới, hắn đã lặng yên biến mất gần một năm rồi, thời gian nước chảy thoi đưa, người nào liền trở về trị trí người đó.
Vân Khanh ngước mắt nhìn thoáng qua hắn, ngón tay mảnh khảnh dính chút dầu, ở huyệt thái dương nhẹ nhàng xoa, làm như không thấy.
Ngự Phượng Đàn từng bước một tiêu sái đến trước mặt nàng, đôi môi ẩn hiện ý cười, sau đó đứng một chỗ khác ở án thư, thân mình thoạt nhìn cao to, che bớt ánh sáng của ánh trăng cùng ánh nến, con ngươi hẹp dài sáng lấp lánh, bởi vì đứng đối diện với ánh nến, càng có vẻ sáng rọi rạng rỡ, đưa tầm mắt theo ánh sáng yếu ớt dò xét cẩn thận phía bên kia bàn học, nhìn cô gái đang bình tĩnh ngồi dựa lưng vào ghế.
Sắc mặt của nàng thản nhiên, ngón tay khi nặng khi nhẹ mát xa huyệt thái dương, lông mi thật dài rủ xuống, che hơn phân nửa cặp phượng mâu, xem không quá rõ ràng.
Hắn nhớ lại lần đầu tiên xông tới, khi đó nàng còn có thể lộ ra ánh mắt bối rối, còn có thể giống như chú mèo nhỏ làm ra bày ra tư thế phòng vệ, mà nay khi tái kiến, lại phảng phất giống như thay đổi thành một người khác, thong dong đến làm cho hắn tâm đều ẩn đau.
Nhớ tới sau khi vào thành nghe được những tin tức kia, Ngự Phượng Đàn đôi mắt hẹp dài liền lộ ra một chút lãnh ý: "Đã trễ thế này, nàng còn chưa ngủ?"
Vân Khanh thu hồi ngón tay, đem dầu cù là đậy nắp lại, thu vào trong hòm thuốc, lại lấy khăn lau dược dính trên ngón tay, mới ngẩng đầu lên nhìn Ngự Phượng Đàn: "Thế tử nửa đêm đến thăm, là có chuyện gì cần chỉ giáo chăng?"
Giữa những ngọn nến, gương mặt nàng trắng nõn tựa gốm sứ như nhiễm một tầng ánh sáng, trong đôi mắt phượng khẽ nhếch lên lấm tấm vài điểm sáng, Ngự Phượng Đàn tim đập không khỏi nhanh hơn, chỉ cảm thấy ở giữa vạn quân chém giết cũng không kích thích bằng một cái liếc mắt phong tình của nàng, khẽ nghiêng đầu, cười nói: "Nhớ nàng, liền nghĩ đến nhìn xem."
Lời nói động lòng người như vậy từ miệng một nam tử phong tư trác tuyệt nói ra, phối hợp với ngọn đèn mờ mờ ám ám, một bầu không khí tĩnh lặng trong phòng, quả thật là một nơi thích hợp cho những cuộc hẹn hò.
Đáng tiếc, Vân Khanh tâm tư cùng phong nguyệt không quan hệ, nàng hất cằm lên, đón nhận đôi mắt hẹp dài kia, cười nhẹ: "Xem xong rồi sao? Vậy mời thế tử rời đi cho, cửa sổ ngay tại bên kia."
Ngự Phượng Đàn sắc mặt trong nháy mắt ngớ ra, như thế nào một câu ngọt ngào tương tư, qua miệng nàng liền đổi lấy lạnh nhạt, đáng tiếc nhìn hai gò má gầy yếu kia, hắn lại một câu trách cứ đều nói không được, làm bộ không biết xấu hổ, từ trong tay áo lấy ra một chiếc hộp hình tròn, đưa tay mở ra, một chiếc vòng tay khảm ngọc minh châu màu xanh biếc được chạm khắc khéo léo cùng chiếc trâm cài cùng loại nằm phía trên tấm vải lót bằng nhung màu đỏ thẳm, ánh ngọc tỏa sáng chói mắt trong bóng tối, giống như một dải cầu vồng rực rỡ.
"Ngươi làm cái gì vậy?" Vân Khanh nhíu mày, sắc ngọc xanh biếc, viên ngọc này chính là Lam Bảo Thạch, khảm đều uốn lượn trên vòng tay, vô luận chế tác, hay kiểu dáng, đều là cực phẩm trong cực phẩm, hắn đem loại bảo ngọc cực phẩm này đưa đến trước mặt nàng, không phải nghĩ muốn khoe khoang chứ.
"Ta nghe nói, nàng bị tặc nhân bắt một lần, liền sai người làm một bộ trang sức như vậy cho nàng." Ngự Phượng Đàn từ trong hộp cầm chiếc trâm cài ra, vòng qua bên bàn, đi qua cắm thử trên đầu Vân Khanh.
Vân Khanh từ trên ghế đứng lên, rút lui từng bước: "Ý tốt của thế tử, Vân Khanh vô cùng cảm kích, bất quá món đồ này thật sự quá mức quý trọng, ta không thể thu lễ vật của ngài."
Ngự Phượng Đàn chưa từng dự đoán được chỉ một hành động, thế nhưng lại làm cho nàng cách mình xa từng bước, có chút ảo não nhíu mi, bỗng nhiên dừng bước, trên mặt mang theo khó xử nói: "Vòng tay cùng trâm cài này, không phải như nàng tưởng tượng đâu." Nói xong, hắn rút trâm cài ra, thì ra bên trong đầu trâm được khoét rỗng, tinh tế giấu ở bên trong là một cây đoản kiếm nhỏ, ánh đao sắc nhọn ở dưới ngọn đèn chiết xạ ra từng tia sáng, vị trí được những viên ngọc xanh biếc vừa vặn được thiết kế như tay cầm, thích hợp với bàn tay của nữ tử mà không làm tay bị thương.
Vân Khanh vừa xem xét vừa nghĩ muốn làm ra vật trang sức khéo léo như vậy, tất nhiên là phải có tay nghề vô cùng khéo kéo tuyệt vời mới có thể làm được, giá trị hẳn rất xa xỉ, nói thật, chỉ cần dựa theo sơt thích của nàng mà nói, nàng đối với cây trâm cài này hết sức hài lòng, nhưng là tổng hợp những cái khác, nàng tuyệt đối sẽ không muốn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT