Cho dù nàng bị ức hiếp cũng không sao, nhưng vì sao nương lại bị bệnh, hơn nữa còn không chữa được. Vừa nghĩ đến hình dáng Mạnh thị bây giờ, nước mắt Chương Huỳnh liền rơi xuống, nức nở nói: “Mẫu thân ta ở trong phủ rất uy nghiêm, trước khi tổ phụ tổ mẫu qua đời, cũng khen mẫu thân đoan chính lễ độ, tuyệt đối có phong phạm chủ mẫu, nhưng hết lần này đến lần khác phụ thân lại không thích tính cách này, ông ấy chỉ thích loại nữ nhân mỗi ngày ăn mặc xinh đẹp diêm dúa, nói lời ngọt ngào dỗ dành ông, từ mấy năm nay, ông ấy để cho mẫu thân xử lý mọi việc trên dưới của Hầu phủ, hao tốn tâm lực và thời gian, ông ấy mới có thể không ngừng cưới tiểu thiếp…”

Vân Khanh trầm mặc, cúi đầu nhìn hoa văn thêu trên tay áo, mỗi nhà đều có những khó khăn riêng, xã hội bây giờ là như vậy, nam nhân cưới tiểu thiếp là chuyện đương nhiên, chính thất làm bồ tát để cung phụng là tốt rồi, nếu gặp phải người ngoan độc, trực tiếp đem chính thất đuổi đi, để tiểu thiếp làm chủ mẫu cũng không phải là không có, cho nên nàng vẫn cảm thấy Thẩm Mậu vẫn rất tốt.

Nhưng lúc này mới nghĩ đến, Tạ thị và Mạnh thị khác nhau rất lớn, tuy rằng Tạ thị thoạt nhìn nhu nhược mềm lòng, thế nhưng trong phủ có uy nghiêm của chủ mẫu, tổ mẫu gây khó dễ còn có thể hiếu thuận, được phụ thân duy trì, nên ở kiếp trước cho dù không có nhi tử, Tạ thị vẫn vững vàng ngồi ở ghế chủ mẫu. Nàng trước đây không suy nghĩ, bây giờ nghĩ lại, Tạ thị không phải là lấy nhu khắc cương, để vị trí thứ nhất mấy chục năm trong lòng Thẩm Mậu đều dành cho bà.

Nếu so sánh thì Mạnh thị quá cứng rắn, giữ được lòng của công công, bà bà, lại làm cho tiểu thiếp thồi gió bên gối trượng phu quá lợi hại, liên lụy đến nữ nhi cũng không được cưng chiều.

Nàng ở bên này nghĩ ngợi, Chương Huỳnh ở bên kia tựa như tìm được nơi để trút giận, vẫn đang nói: “Từ sau khi có Chương Lạc, ta dù bất cứ thứ gì cũng phải tranh giành, học hành cũng nhất định phải là người giỏi nhất, nhất định phải đoạt được thành tích tốt, như vậy cha mới có thể thỉnh thoảng khen ngợi ta với nương, khi đó nương mới có thể thật lòng mà cười một cái…”

Thành tích của Chương Huỳnh trong thư viện vẫn rất cao, cầm kỳ thi họa dều có tài, Vân Khanh không nghĩ đến hóa ra nguyên nhân lại là như vậy, bất quá những điều này cũng không thể lấy cớ để che dấu hành vi kiêu ngạo lúc trước.

Nàng đã từng làm những việc như vậy, sai chính là sai.

Vân Khanh cũng sẽ không vì những điều này mà cảm thấy Chương Huỳnh đúng, nàng không phải là thánh mẫu, không có tấm lòng thương người như vậy.

Ước chừng hơn nửa canh giờ, Chương Huỳnh cũng đã trút hết phiền muộn trong lòng, cầm khăn lau nước mắt, trên mặt ửng hồng nói: “Coi như là ngươi trả thù ta cũng được, hôm nay là ngươi giúp ta, cảm ơn ngươi.”

Lúc bĩnh tình lại, cũng là một người thông minh.

Vân Khanh muốn đứng lên, chuẩn bị cáo từ, nhiệm vụ đến đây hôm nay cũng đã hoàn thành, nhân tình cũng đã trả xong, và cũng không dính dáng gì đến Chương Huỳnh, có thể trở về nhà được rồi.

Chương Huỳnh cũng vội vàng đứng dậy, “Ngươi, ngươi có thể dạy ta làm thế nào để đối phó với Chương Lạc được không?”

Vân Khanh cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn Chương Huỳnh, là dáng vẻ của nàng trông thiện lương lắm sao? Nếu không sao Chương Huỳnh có thể đưa ra yêu cầu như vậy.

“Ta biết ngươi là người lợi hại, lần trước bị bắt, ngươi cũng có thể làm cho Liễu gia khốn đốn, bây giờ ta đối với ngươi cũng không có ý kiến gì, ngươi rất lợi hại.” Chương Huỳnh không để ý đến nụ cười nhạt trên môi Vân Khanh, đây cũng là điểm đặc biệt của nàng, không chú ý đến ánh mắt bên ngoài.

Lợi hại? Nàng rất lợi hại thì sao có thể bị người ta hại chết một lần, Vân Khanh không tránh được mà oán thầm, chuyện nhà Chương Huỳnh bây giờ, tuyệt đối không đơn giản hơn so với nhà nàng.

“Nhẫn nhịn!” Vân Khanh thốt ra một từ.

Chương Huỳnh gật đầu, “Còn gì nữa không?”

“Tiếp tục nhẫn nhịn.”

“… còn gì nữa không?” Trán Chương Huỳnh như có sợi gân xanh muốn bật ra, Thẩm Vân Khanh đang đùa giỡn nàng sao?

“Nhìn dáng vẻ của ngươi bây giờ, ngươi cần nhất chính là chịu đựng!” Vân Khanh cười nhẹ, nhìn vẻ mặt tức giận của Chương Huỳnh biến thành ngạc nhiên, xoay người bước ra khỏi phòng.

Điều duy nhất nàng có thể nói cho Chương Huỳnh chính là điều này, cuộc sống của Hầu phủ đại tiểu thư làm cho nàng ta nhiều năm nay ở Dương Châu quá mức tùy ý, dường như không bị cản trở bởi điều gì, cho nên tính tình biến đổi, hơn nữa dễ nổi giận, nếu Chương Huỳnh không thể khắc chế được điều này, thì dù nàng có hóa thân làm bồ tát muốn giúp đỡ Chương Huỳnh, thì sớm muộn cũng có ngày Chương Huỳnh cũng bị chính tính cách này của mình làm liên lụy.

Trên đời này, người có thể giúp được Chương Huỳnh không phải là ai khác, mà chính là bản thân nàng ta.

Tự mình Vân Khanh có thể làm được việc này, đã có thể trả lại phần ân tình kia, nhiều hơn nữa nàng cũng không làm được, nàng không phải là thần tiên, chuyện gì cũng có thể nhúng tay vào.

Lúc yến hội kết thúc, Vân Khanh ngồi xe ngựa về phủ, đem chuyện Chương Huỳnh Chương Lạc kể qua cho Tạ thị nghe.

Tạ thị nghe xong cũng không khỏi cảm thán, “Chương phu nhân là người thẳng thắn, tuy có điểm ngang ngược, nhưng danh tiếng không tệ. Nhưng nếu nàng mất đi, Chương đại tiểu thư thật đáng thương, lại có người cha như vậy, sau này không biết phải làm thế nào.”

Có mẹ kế, thì sẽ có cha dượng, mặc dù chung sống có thể không đày đọa được Chương Huỳnh, nhưng có nhiều điểm vặt vãnh có thể làm cho Chương Huỳnh cảm thấy không thoải mái.

Vân Khanh nhìn Tạ thị, đột nhiên xúc động muốn hỏi bà một câu, Tạ thị tỏ ra yếu kém có phải là một thủ đoạn tranh đấu trong nhà không, bất quá nàng nghĩ không cần phải hỏi, thật ra nương vẫn luôn dạy nàng, chỉ có điều không rõ ràng lấy bản thân bà làm ví dụ mà thôi.

Hôm sau, lúc đến thư viện, Vi Ngưng Tử xin nghỉ dài ngày, ở nhà nghỉ ngơi, cẩn thận chăm sóc vết thương trên mặt.

Tạ di thấy mặt nàng ta sưng vù như đầu heo, cũng chỉ liếc mắt, cay nghiệt nói: “Con quả thật ngu xuẩn như heo, ở trên yến hội, ta vờ như không biết Thẩm Vân Khanh, con lại tiếp cận nó làm gì, làm hại ta bị coi thường một bậc, lại còn cận kề Chương lạc ngu dốt kia hợp mưu, kết quả hợp mưu cũng không xong, làm cho mặt mũi thành như vậy. Cũng may nó không để lại sẹo trên mặt con, nếu có sẹo, để xem sau này còn làm thế nào gả được vào danh gia vọng tộc.”

“Nhiều người đang nhìn như vậy, nếu chúng ta giả vờ không biết nó, ngày trước chúng ta đã phải nương tựa Thẩm gia, đây chẳng phải làm cho người ta nói nhà chúng ta vô tình vô nghĩa sao?” Vi Ngưng Tử giải thích.

“Chúng ta vô tình vô nghĩa ở chỗ nào, nếu không để mắt đến Thẩm gia bọn họ, ta lại đi nương nhờ họ sao? Con xem kết quả như thế nào, còn đuổi chúng ta ra ngoài, sợ chúng ta chiếm được một chút lợi lộc!” Cản bản Tạ di nghĩ Thẩm gia không có nửa điểm tốt, cũng không có một chút tự giác căn nhà bây giờ bà ta ở là “Thẩm gia mua cho”.

Vi Ngưng Tử thật ra cũng đồng ý với những điều này, mặc dù mua nhà không tệ, nhưng rốt cuộc cũng không tốt bằng Thẩm phủ, vật dụng trong nhà, đồ trang trí đều chênh lệch rất nhiều, nàng ta rất nhớ những ngày phú quý như vậy.

“Con gái à, gương mặt như hoa của con bây giờ trở thành như vậy, Chương Lạc kia ra tay cũng thật ác độc, thiên kim Hầu phủ thật giỏi, đúng là tức chết ta! Mẹ của nó, chẳng qua cũng chỉ là tiểu thiếp mà thôi, còn làm ra vẻ chính thất phu nhân tiếp đãi khách khứa, bà ta cũng thật không biết xấu hổ.”

Tạ di vừa mắng, vừa thận trọng bôi thuốc cho Vi Ngưng Tử, đời này của bà ta còn phải dựa vào đứa con gái này, bây giờ ở Dương Châu, bà ta cẩn thận chọn vị hôn phu lý tưởng, đợi chọn được người thích hợp, lại để cho Vi Ngưng Tử âm thầm câu dẫn người ta, làm thế nào cũng phải đưa con gái ném vào danh gia vọng tộc, bà ta mới có thể được hưởng phúc khí, làm cho mắt chó của Tạ thị sau này thấy bà không thể không cúi đầu.

Vi Ngưng Tử nằm trên tháp mỹ nhân, mặc kệ bà ta mắng mỏ, nàng ta với Tạ di thực sự không có nhiều tình cảm, trước kia lúc nàng còn nhỏ, Tạ di suốt ngày tức giận đánh mắng, mắng nàng là đồ tốn tiền, bây giờ thấy nàng lớn lên có chút nhan sắc, liền muốn dùng nàng đổi lấy vinh hoa phú quý.

Nàng không nhìn ra Tạ di có chỗ nào giống người làm mẹ, chỉ cần chờ nàng gả đi, có tiền bạc trong tay, cũng không cần lại nhận loại tức giận, oan uổng không rõ nguyên nhân này nữa! Không bao giờ muốn nhìn đến những người có lòng dạ như thế này nữa, tuyệt đối không quan tâm đến mẫu thân của mình.

Còn có Thẩm Vân Khanh, nàng nhất định phải gả cho người tốt hơn so với Thẩm Vân Khanh, nó vốn đoạt lấy vinh hoa phú quý của mình, lại còn ở khắp nơi đối đầu với nàng, nó căn bản là khắc tinh trời sinh của nàng!

Hai mẹ con ở nơi này bằng mặt mà không bằng lòng, không nói một lời, điểm chung duy nhất chính là ích kỷ, cũng như nghĩ người khác đối xử với bọ họ có tốt không, hay là đối với bọ họ không tốt!

Vân Khanh từ thư viện về nhà, nghỉ ngơi một lúc rồi thay đồ đến thư phòng ở tiền viện tìm Lý Tư, bây giờ nàng mỗi ngày theo Lý Tư học tập chuyện làm ăn buôn bán, dù nói thế nào thì Thẩm gia cũng là thương nhân, không thể hiểu những chuyện này là điều không chấp nhận được. Bây giờ hai đệ đệ còn nhỏ, trước tiên nàng phải học thật tốt, đến lúc đó cũng có thể giúp phụ thân một chút công việc.

Lúc này trong suy nghĩ của Vân Khanh không đem chuyện xuất giá là một trong những chuyện quan trọng, nàng chỉ muốn trên dưới Thẩm phủ đều bình an, đừng lặp lại chuyện kiếp trước.

Lý Tư cũng rất tán thưởng vị đại tiểu thư này, tuy nói nữ tử sẽ không xuất đầu lộ diện bàn chuyện làm ăn buôn bán, nhưng dù sao học so với không học cũng tốt hơn, hơn nữa Vân Khanh học những thứ này rất nhanh, tiếng bàn tính vang lên ồn ào, chắc chắn vừa chính xác lại vừa nhanh, không kém hơn so với lão chưởng quầy.

Hôm nay hắn để cho Vân Khanh kiểm tra hóa đơn nhập hàng ở một cửa hàng phía Đông Nam, trong đó có hai chỗ khác biệt, bỗng nhiên bên ngoài có gã sai vặt dẫn theo một người vội vàng đi vào tìm Lý Tư.

Có nam nhân xa lạ từ bên ngoài đi vào, Vân Khanh ngồi sau tấm bình phong, đợi sau khi cửa phòng mở ra, thấy người kia mặc một thân đồ ngắn gọn gàng, giống như những người của đội thuyền mặc, thấy Lý Tư lập tức mở miệng: “Lý đại quản sự, hôm trước trên biển có một thuyền buôn trở về gặp phải hải tặc.”

Nghe vậy, Vân Khanh ngồi sau tấm bình phong vội vàng đứng dậy, ngón tay nắm chặt thành quyền, trái tim đập thình thịch, chỉ hận không thể lao ra hỏi rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.

Nghe thấy tiếng vang nhỏ sau tấm bình phong, sắc mặt Lý Tư hơi thay đổi, biết Vân Khanh cũng vội vàng đứng dậy, hắn mặc dù cũng nôn nóng, nhưng đã quen với sóng gió, ổn định tinh thần hỏi: “Thuyền buôn gặp chuyện không may kia có phải là thuyền buôn vừa mới xuất bến của Thẩm gia không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play