Sắc mặt Tạ thị nhất thời lúc trắng lúc xanh, hai mắt đầy lửa giận, vừa vào cửa đã làm cho lão gia miễn hành lễ, về sau nhất định sẽ đắc chí mà leo lên đầu bà, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra.

Nhìn thấy Tạ thị tức giận như muốn nói ra, Vân Khanh bước lên trước, mỉm cười nói: “Phụ thân, con gái đứng ở chỗ này đã lâu, vậy mà người không thèm liếc nhìn con một cái.”

“Lại đây, để cha ngắm bảo bối Vân Khanh của cha, gần nửa năm không gặp, cha suýt nữa thì không nhận ra con.” Vừa thấy Vân Khanh bước lên hành lễ, Trầm Mậu lập tức buông tay Tô Mi ra, đi lên phía trước đỡ lấy Vân Khanh, ông nhiều năm như vậy không có con trai, chỉ có một nữ nhi là nàng, từ nhỏ đã cưng chiều trong lòng bàn tay, bao nhiêu yêu chiều đều dồn hết vào người nữ nhi.

Nhưng chẳng qua Vân Khanh cũng biết rõ, sở dĩ nàng được cha cưng chiều vì Thẩm gia không có con trai, nếu Tô Mi sinh ra được một nhi tử thì mọi chuyện rất khó nói trước được.

“Nô tỳ vừa rồi còn nói tiểu thư càng ngày càng lớn, lại càng xinh đẹp hơn, lão gia nhìn thấy sẽ không nhận ra, tiểu thư còn cho là nô tỳ nói xằng nói bậy đấy.” Nhìn thấy cha và con gái vừa gặp đã vui mừng, trong mắt Tạ thị cũng có điểm vui mừng, Lý ma ma là người làm trong phủ đã lâu, thời điểm thích hợp cũng có thể vui vẻ nói một vài câu mà không có vấn đề gì.

“Đúng là như vậy, lại đây Vân Khanh, đây là Tô di nương.” Một tay dắt Vân Khanh đến trước mặt Tô Mi, Trầm Mậu mười phần vui vẻ nói, ông là người có vẻ ngoài anh tuấn kiệt xuất, hơn ba mươi tuổi đã có gia sản thật lớn, vợ hiền thiếp đẹp, điều tiếc nuối duy nhất là không có con trai, đối với niềm vui của ông, Vân Khanh có thể hiểu được, thời đại này, mọi người đối với con trai nối dõi đều rất coi trọng.

Tô Mi vẫn không nhúc nhích dựa vào người Trương ma ma, bộ dáng nhu nhược yếu đuối tưởng như gió có thể thổi bay, ngoại trừ Vân Khanh, không ai có thể nhận ra có điều gì khác lạ, một lúc lâu sau cũng không có bất kỳ hành động gì khác.

Đáy mắt Vân Khanh hiện lên một tia sắc bén, chậm rãi cười rồi nhẹ nhàng nói: “Vừa rồi lúc vào cửa thấy Tô di nương cử chỉ trang nhã đứng đắn, nhất định là có người giáo dưỡng quy củ.”

“Tiểu thư tinh tường, phụ thân Tô Mi đúng thật là quan viên, từ nhỏ lễ nghi đều được học cẩn thận.” Nhìn thấy Vân Khanh tán tụng mình, Tô Mi rụt rè trả lời, bày ra thân phận mình, bộ dạng thành thật làm nha hoàn,ma ma xung quanh đều nhíu mày.

Dù là quan thì chỉ e cũng là quan lại nhỏ, làm gì có nữ nhi nhà đại quan nào lại vội vội vàng vàng muốn làm thiếp thất của thương nhân, nói không chừng đây chỉ là thứ nữ.

Vân Khanh cười tươi như trước, dịu dàng nói: “Quy củ quan gia với nhà chúng ta không giống nhau, đối với hạ nhân đều là rộng lượng tự nhiên, bớt được rất nhiều chuyện phiền phức.”

Lúc này Tô Mi mới biết mình đã bị cho vào bẫy, cô ta vừa vào cửa, chỉ là thiếp thất, cùng lắm mới được xem là một nửa chủ nhân, mà Vân Khanh là Thẩm gia tiểu thư, là đích thực chủ nhân, chỉ cần nhìn thấy Vân Khanh, cô ta nhất định phải hành lễ.

Tô Mi nhíu mày, cô ta ngay cả Tạ thị cũng không muốn hành lễ, huống hồ là Vân Khanh, nhưng nhớ tới Trầm Mậu đối với nữ nhi này muôn vàn cưng chiều liền cố nén tức giận trong lòng, cúi đầu hành lễ.

Vân Khanh nhanh chóng nghiêng thân mình, tránh đi lễ này, nàng chẳng qua là muốn kiềm chế kiêu ngạo của cô ta, nếu nhận lễ này, Trầm Mậu trong lòng sẽ nghĩ nàng cố tình làm khó cô ta

Quả nhiên khi Trầm Mậu thấy nàng tránh lễ này, sắc mặt tốt lên, nữ nhi nói cũng không sai, chẳng qua là đều dựa vào quy củ, chợt nghe Vân Khanh vui mừng nói; “Phụ thân, nếu là di nương mới vào cửa, vậy theo quy củ phải dâng trà cho chủ mẫu nếu không danh bất chính, ngôn bất thuận, sau này nếu sinh ra đệ đệ, người không biết lại nghĩ là ngoại thất sinh ra, con không muốn đệ đệ của mình có thanh danh không tốt.”

Nghe Vân Khanh nói trong bụng Tô Mi là đệ đệ, Trầm Mậu cảm thấy vui vẻ, cũng hiểu được lời nàng nói là có lý, mọi người liền hướng viện của Tạ thị đi tới.

Dọc đường đi, Tô Mi nhìn xung quanh, cố gắng che dấu ánh mắt đầy dục vọng của mình, sớm đã nghe nói Thẩm gia phú quý, lúc này đi vào trong phủ nhìn trong vườn núi giả liền nhau, cây tử đằng thấp thoáng, cây cối xanh um, lầu các phủ trướng thêu, rường cột chạm khắc, mỗi bước mỗi cảnh, còn cao quý hơn so với nhà mình ít nhất là hơn gấp mười lần, trong thoáng chốc cảm thấy mình lấy bản thân để đánh bạc, tới bên Trầm Mậu làm thiếp là hoàn toàn chính xác.

Vào viện của Tạ thị, Phỉ Thúy đã sớm sai người chuẩn bị trà đưa đến.

Tô Mi vốn tưởng ở đại môn hành lễ liền có thể miễn quỳ lạy dâng trà, không nghĩ tới còn phải quỳ dâng lễ với Tạ thị, trong lòng không phục, cố ý từng bước run rẩy, trông như thắt lưng kia bất cứ lúc nào cũng có thể bị gãy.

Hành động khoa trương này rốt cuộc đã làm cho Trầm Mậu để ý, ông khẽ nhíu mày, đang định mởi miệng thì Vân Khanh nhìn Tạ thị nói: “Nương, nhìn Tô di nương mới có hai tháng mà thắt lưng đã như muốn gãy, làm con nghĩ đến lúc trước nương mang thai con, nhất định là rất vất vả.”

Vốn đang định miễn cho Tô Mi quỳ lạy, Trầm Mậu chợt dừng lại, nhớ tới ngày trước Tạ thị mang thai, ông vẫn luôn ở bên cạnh bà không rời một bước, mang thai được hai tháng, ngay cả bụng còn chưa thấy rõ, làm sao có thể mệt nhọc như vậy, trong lòng có chút không thoải mái, lúc này ông rất hy vọng vào đứa con trong bụng Tô Mi, nhưng cũng không có nghĩa là Tô Mi lợi dụng đứa con này đứng trước mặt Tạ thị giả vờ ra vẻ, kết tóc thê tử không thể bị ức hiếp, đạo lý này ông không thể không biết. Thuận tay bưng lên chén trà, Trầm Mậu làm ra vẻ chuyện gì cũng chưa nhìn thấy.

Nhìn thấy Trầm Mậu giả bộ không biết gì, Tô Mi biết việc quỳ lạy hôm nay nhất định phải làm, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Khanh, ra oai cái gì, chỉ là một nữ nhi, sớm muộn gì cũng phải gả ra ngoài, chờ cô ta sinh nhi tử nhất định phải đuổi Vân Khanh ra khỏi Thẩm gia. Mặt lạnh nhạt nâng làn váy quỳ gối trước mặt Tạ thị, nói với Phỉ Thúy: “Dâng trà lên đây.”

Phỉ Thúy gương mặt lạnh lùng, đưa trà đến, cũng không trực tiếp đưa cho cô ta mà đưa cho Trương ma ma đang đứng bên cạnh.

Hành động này làm Tô Mi tức giận kinh khủng, cô ta muốn nhân cơ hội Phỉ Thúy dâng trà, đưa nước trà hắt lên người, lấy cớ nói Tạ thị sai người bên cạnh hãm hại mình, làm cho lão gia ghét bỏ Tạ thị là ác phụ, nào ngờ Phỉ Thúy vốn thông minh, đã sớm tránh được kế này.

Căm giận nhận lấy chén trà, Tô Mi hung hăng nhìn Tạ thị, muốn cô ta dâng trà? Chỉ là vợ của một thương nhân mà cũng xứng? Vừa rồi không làm rơi chén trà cũng tốt, hiện tại cô ta dâng trà, nhân cơ hội này trực tiếp vu oan cho Tạ thị, so với một đứa nha hoàn còn tốt hơn nhiều. Khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng, dâng chén trà lên: “Phu nhân xin nhận một lạy của thiếp thất Tô Mi, từ bây giờ Tô Mi xin nguyện cùng phu nhân hầu hạ lão gia thật tốt.”

Vân Khanh đứng bên cạnh Tạ thị đem mọi hành động của Tô Mi nhìn rõ ràng, tuyệt đối không thể để chén trà rơi trong tay nương, nếu không phụ thân sẽ nghĩ nương ghen tị, như vậy trong mắt phụ thân và người khác, hình tượng hiền lành nhân hậu của nương sẽ bị hủy, từ nay về sau uy nghiêm trong nhà cũng không còn nữa.

Tạ thị tuy trong lòng không thoải mái nhưng trên mặt cũng không để lộ chút dấu vết gì, nhìn Tô Mi nhu thuận nhưng ánh mắt lại sắc bén, đưa tay ra nhận lấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play