Tạ thị đang nửa dựa vào đệm lớn màu xanh nghỉ ngơi, nghe thấy Vân Khanh đến thì ngồi dậy, mà lúc này Vân Khanh cũng vén mành trúc lên bước vào, nhìn sắc mặ Tạ thị vẫn bình thường như lúc ở Vinh Tùng viện, có lẽ đã nghe thấy chuyện của Trân Châu mà nổi giận. Nàng cũng không nghĩ nói thêm chuyện gì quấy rầy bà nghỉ ngơi, liền nói thẳng: “Nương, vừa rồi nữ nhi đến phòng châm tuyến thấy có một tiểu nha hoàn châm pháp cũng không tệ nha, đúng lúc con thiếu một người, con muốn nha đầu ấy có được không?”

Tạ thị vốn tưởng con gái đến có chuyện gì quan trọng, mỉm cười: “Nếu con thích thì cứ bảo nó đến chỗ con thôi, sao con phải vội vàng đến nói với nương?”

“Ai bảo giá của tiểu nha hoàn này cũng quá cao, dù thế nào con cũng phải hỏi ý của người mới được.” Vân khanh cười.

“Ai mà được con chú ý thế?” Tạ thị nhìn nàng đang tỏ vẻ bí mật, trong phủ cũng có tiểu nha hoàn đáng giá vậy sao.

“Chính là tiểu nha hoàn lần trước cha mua về tên là Tuyết Lan, con thấy nha đầu kia thêu mẫu đơn không tệ, so với tú nương trong cửa hàng nhà chúng ta cũng không kém nên muốn để nha đầu này chuyển đến viện của con, chỉ là không biết nương có đồng ý hay không thôi?” Vân Khanh bước đến trước mặt Tạ thị ra vẻ thông minh nói.

Tạ thị giật mình không ngờ Vân Khanh lại muốn tiểu nha hoàn kia, nha đầu này bà vẫn nhớ rõ, từ lúc nhập phủ vẫn luôn được Lý ma ma cẩn thận quan sát, không có biểu hiện gì khác thường, lần này lại có công nên bà mới muốn cho đến viện của mình.

Nhưng nếu nữ nhi đã nhìn trúng thì cũng không sao, chỉ là một tiểu nha hoàn, nữ nhi đã thích thì cũng không có vấn đề gì, gật đầu: “Con cố ý cướp người của nương sao.Chỉ biết ỷ vào nương thương con.”

Vân Khanh cười hì hì, cầm lấy tay Tạ thị nói: “Trên đời này nếu nương không thương con thì còn ai thương con nữa đây.”

“Được rồi, tiểu nha đầu con, đã nói với nương rồi thì ngày mai để nó đến chỗ con đi, tuổi không hơn không kém con, cũng không tệ.” Tạ thị nhìn khuôn mặt dịu dàng nhỏ nhắn của nữ nhi, vuốt tay nàng nói.

So với tưởng tượng còn thuận lợi hơn, Vân Khanh cảm ơn Tạ thị rồi mới đứng dậy, “Nương, từ sáng sớm người đã ngồi xe ngựa về, chắc đã mệt lắm rồi, người nghỉ ngơi đi.”

Tạ thị vốn có chút mệt mỏi, nhưng trong đầu đều là những lời mà lão phu nhân nói ở Vinh Tùng viện, dù nhắm mắt lại cũng không ngủ được, nhìn thấy nữ nhi thân thiết, vuốt ve hai má nàng rồi nói: “Con cũng thế, nghỉ ngơi đi, mai còn đến học đường.”

Vân Khanh gật đầu, lui ra ngoài trở vê Quy Nhạn các, đợi tóc khô mới về giường nghỉ ngơi.

Cho đến lúc trời tối, tiểu nha hoàn đến báo Thẩm Mậu và Lý Tư đã trở về, nhớ lại chuyện mua nhà cho Tạ di, Vân Khanh ăn mặc chỉnh tề rồi đến chủ viện, đúng lúc Lý Tư đang đứng bên ngoài.

Hôm nay Thẩm Mậu ra ngoài xã giao uống không ít rượu, Lý Tư đón ông về, vốn qua cửa thùy hoa thì có thể để cho nha hoàn bà tử đỡ vào, nhưng Thẩm Mậu sống chết không chịu cho hạ nhân chạm vào người, Lý Tư thấy đứng ở đấy mà lôi kéo cũng không ra thể thống gì mới đỡ Thẩm Mậu vào trong.

Lúc này trên người hắn toàn là mùi rượu, hai má ửng đỏ nhưng đôi mắt vẫn còn tỉnh táo, hẳn là có uống rượu nhưng chưa say, thấy Vân Khanh thì thở hắt ra: “Tiểu nhân gặp qua tiểu thư.”

Bây giờ trời còn chưa tối hẳn, mặt trời cũng lặn dần, phía chân trời còn sót lại ánh tà dương mơ hồ lúc đỏ lúc đen giao vào nhau, ráng chiều nhuộm lên bầu trời kia sắc màu bi thương đau xót.

“Không cần đa lễ.” Vân Khanh nhíu mày, nàng không thích bầu trời như thế, nhìn vào sẽ có cảm giác trong lòng nặng nề, u ám, khoát khoát tay hỏi: “Chuyện mua nhà như thế nào rồi?”

Lý Tư vốn cũng muốn nói chuyện này với nàng, nhắc đến cũng thấy thật lạ, từ lúc đó đến nay hắn vẫn luôn hỏi thăm xem có nhà nào thích hợp không, ở Dương Châu người muốn nhà không nhiều nhưng cũng không ít, tìm kiếm ba lần cũng không phải là không có, nhưng nghe thấy dùng cửa hàng để đổi lấy nhà thì khi hắn hỏi ba nhà có hai nhà đều muốn dùng bạc, vì vậy việc này vẫn đang trì hoãn.

Nhưng trưa hôm nay, lúc hắn đang ở trà lâu ăn cơm, thì người không muốn cùng hắn dùng cửa hàng đổi nhà lại tìm đến, nói đồng ý cùng hắn giao dịch, nói lúc trước muốn mang theo bạc, cả nhà chuyển đi, nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu cửa hàng kinh doanh có lãi, so với lấy bạc còn tốt hơn gấp mấy lần.

Việc thuyết phục có thể cho qua nhưng chính thái độ thay đổi bất ngờ, hơn nữa bất kể điều kiện gì mà hắn đưa ra, đối phương đều đáp ứng ngay lập tức làm cho hắn không thể không nghi ngờ căn nhà kia có vấn đề gì không ổn, nhưng buổi chiều sau khi sai tiểu nhị đi hỏi thăm thì căn nhà vị trí cực tốt, không có kiêng kị gì.

Bao nhiêu năm đi theo Thẩm Mậu buôn bán, những chuyện tốt không phải là chưa từng gặp qua, nhưng chính là không ngờ đến mua một căn nhà cũng có thể gặp được chuyện tốt như vậy.

“Đã xem qua một nhà, vốn là của một thương nhân buôn bán châu bảo, cả nhà hắn muốn chuyển đến Thần Châu mới bán đi, bố cục, trang hoàng trong nhà đều đã xem xét, cũng không tệ lắm.”

Vân Khanh không thèm để ý phong thủy của căn nhà kia có tốt hay không, nhưng thành thực mà nói càng không tốt nàng càng thích, đương nhiên suy nghĩ này nàng không thể nói cho Lý Tư biết, bèn hỏi: “Thời gian thuê cửa hàng là bao lâu?”

“Căn nhà kia ít nhất cũng phải hai ngàn hai trăm lượng bạc, thời gian thuê cửa hàng ít nhất cũng phải bốn năm.” Lý Tư cùng thương gia kia bàn bạc, bốn năm cũng không quá dài.

“Tốt, thúc nhanh chóng bàn bạc tiếp rồi lấy địa khế về.” Vân Khanh lại hỏi những chuyện khác, thấy không có sơ hở gì, Lý Tư là nam nhân đã trưởng thành, không thể ở lại hậu viện lúc trời tối, thở dài cáo từ, được bà tử tiễn ra cửa thùy hoa.

Vừa vào phòng đã ngửi thấy mũi rượu gay mũi, Vân Khanh chun mũi, Tạ thị vừa mới bưng một bát canh giải rượu cho Thẩm Mậu uống, lúc này ông đã tỉnh táo hơn nhiều, không giống như lúc nãy muốn đứng còn không vững, tựa vào giường La Hán, mắt khép hờ, nhìn Vân Khanh đi vào, “Đây không phải là con gái bảo bối Khanh Khanh của cha sao?”

Tạ thị thở dài, vẫn còn say. Khanh Khanh là cách Thẩm Mậu gọi Vân Khanh lúc nàng trước sáu tuổi, sau này lớn hơn một chút, vì quá thân mật nên ông chỉ gọi là “Vân Khanh”.

Bây giờ rõ ràng vẫn đang say, nhìn thấy nữ nhi mới thân thiết gọi như vậy, đúng là dọa người.

Nhưng Vân Khanh nghe thấy xưng hô như vậy, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, đi đến bên cạnh Thẩm Mậu nhẹ nhàng đáp, “Cha, là con đây.”

“Sao hôm nay đã muộn như vậy rồi còn chưa đi ngủ.” Thẩm Mậu cảm thấy đầu óc tuy còn choáng váng nhưng không đến nỗi không phân biệt được phương hướng bèn bày ra dáng vẻ phụ thân hỏi.

“Cha, vừa nãy ở ngoài kia con gặp Lý quản sự, thúc ấy cùng con nói chuyện mua nhà cho dì.” Vân Khanh mỉm cười nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play