Sau lưng nàng lúc này, nàng không cần quay đầu nhìn cũng biết, Vi Ngưng Tử tất nhiên là sẽ càng cố gắng bày ra tư thế của một cô gái nhỏ bị ấm ức, Cảnh Hựu Thần cũng sẽ ở lại đó nhẹ nhàng an ủi. Kiếp trước chẳng phải sự việc là như thế đó sao? Mỗi lần nàng thấy Cảnh Hựu Thần đi đến hậu viện của Vi Ngưng Tử thì đều hiển nhiên mang dáng vẻ của một kẻ quân tử đang lòng như lửa đốt vì sợ cô ta bị ủy khuất đó thôi.

Nhưng vì Vân Khanh không hề quay đầu nhìn lại nên không thấy, lúc này, tuy Cảnh Hựu Thần an ủi Vi Ngưng Tử, nhưng ánh mắt lại không giống như nàng đang nghĩ, mà là hoảng hốt nhìn theo bóng lưng của nàng đến xuất thần.

Tay áo màu đỏ đang vung vẩy tự nhiên theo bước chân của nàng như một đóa hoa hải đường đang di động kia, nữ tử mang vẻ mặt tuyệt đẹp nhưng xa cách kia, tuy không hề làm ra vẻ ta đây mà xoay người bước đi trước mặt hắn, không hề biểu hiện một tí xíu dáng vẻ đáng thương ủy khuất nào, nhưng lại làm cho hắn thương tiếc.

“Cảnh công tử, mời đi theo hướng này.” Hai người có thể có cơ hội đứng chung một chỗ, Vi Ngưng Tử cũng vui vẻ. Đây là tướng công cô ta để dành cho tương lai, cô ta phải nghĩ cách kết thân cho khéo. Nay cô ta không có cha, nương lại quá nóng nảy xúc động, rất nhiều chuyện cô ta phải tự tay chuẩn bị.

Không thể giống như hiện tại làm một đóa hoa gió đáng thương lúc nào cũng sẽ bị thổi bay, chỉ có bám vào hắn mới có thể sống sót thật tốt. Bất quá, nam nhân ấy mà, loại hình đang đứng trước mắt này mới là người thích hợp nhất để thỏa mãn lòng hư vinh của nàng ta.

Cảnh Hựu Thần ôn nhu gật đầu, cười nói: “Hôm qua đi học, cách đánh đàn của ngươi thật ra khá tốt...”

Quy Nhạn các.

Vừa từ thôn trang về đã gặp phải một đống loạn thất bát tao, Vân Khanh phiền lòng đến không thốt ra lời. Sau khi bước vào viện của mình, Lưu Thúy vừa thấy sắc mặt nàng liền biết ngay tâm trạng của nàng không tốt, phân phó tiểu nha hoàn: “Kêu phòng bếp chuẩn bị nước, tiểu thư muốn dùng.”

Vân Khanh bôn ba trên đường từ sáng sớm, đã muốn được tắm rửa cho thoải mái từ lâu, nên nghe vậy liền liếc Lưu Thúy một cái tán thưởng rồi ngồi vào ghế bành hoa hồng trong phòng, nhận một ly trà tâm sen uống một ngụm. Vị đăng đắng của trà vừa vào trong miệng liền khiến nàng cảm thấy cả người như thư thái lên được một chút.

Nàng cúi đầu nhìn tâm sen xanh biếc chìm dưới đáy chén, thầm nhẩm, tâm sen vị đắng tính hàn, có thể công dụng trị nóng bụng, giải nhiệt, ổn định nhịp tim, trấn an buồn bực, giải cơn tức. Coi như là một loại dược.

Nàng cười thầm, đúng là xem nhiều sách thuốc nên nhìn đâu cũng thấy dược tính...

Lúc này, Thải Thanh cũng đã cất trữ mọi thứ xong, đi vào trong phòng. Vừa nhìn thấy Vân Khanh thì trong lòng dâng lên nỗi tức giận khó tả, liền mở miệng nói: “Lão phu nhân đúng là quá bất công, Thủy di nương kia rõ ràng là muốn hãm hại phu nhân, bà lại nói đỡ cho một di nương như vậy, làm sao phu nhân...”

Lưu Thúy mở miệng trách: “Thải Thanh, quần áo của tiểu thư còn chưa xếp gọn gàng, ngươi đi xem đi, xem có đổ ngang đổ ngửa hay không.”

Quần áo vừa rồi nàng đã sắp xếp xong, sao giờ lại phải đi nữa? Thải Thanh nghi hoặc liếc mắt nhìn Vân Khanh một cái, thấy sắc mặt nàng vẫn bình tĩnh lãnh đạm thì biết ngay vừa rồi mình đã nói sai, nên lập tức ngậm miệng, lại đi vào phòng trong.

Lưu Thúy nhìn nhìn sắc mặt của Vân Khanh, thấy nàng cũng không có dấu hiệu giận chó đánh mèo mà chỉ thuần túy là tâm trạng không tốt mà thôi. Tuy Lưu Thúy không đến Vinh Tùng đường, nhưng nàng cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Trong một phủ, muốn giấu giếm bất cứ việc gì xảy ra đều có khả năng cực nhỏ, đặc biệt chuyện này lại có một đám người vây quanh như vậy nên không bao lâu toàn bộ trong phủ đều biết được. Nàng hiển nhiên cũng biết.

Trong phủ đã bị Thủy di nương biến thành một nơi khói lửa mù mịt như vậy, thiếu điều hắt nước bẩn đến phu nhân. Tình cảm giữa hai mẹ con phu nhân và tiểu thư tốt như vậy nên giờ tiểu thư có tâm trạng xấu cũng là chuyện đương nhiên. Nghĩ vậy, Lưu Thúy ra hiệu bằng mắt, kêu Vấn Nhi ra ngoài đuổi tiểu nha đầu đang bàn tán xôn xao đi chỗ khác, đừng có mà ở đây rồi chọc giận tiểu thư thì khổ.

Tâm trạng của Vân Khanh, Lưu Thúy chỉ nghĩ được đến một mặt mà thôi. Còn một sự kiện khác mới thật sự ảnh hưởng đến cảm xúc của nàng.

Vốn lần này sau khi nàng biết được chuyện Xuân Xảo đổi dược thì muốn mượn tay Xuân Xảo để trực tiếp xóa sạch đứa bé trong bụng Tô Mi. Nhưng sau khi nghe câu phân tích của Ngự Phượng Đàn lúc bên dòng suối, Vân Khanh mới ý thức được ý tưởng giết mẹ giữ con của mình và nương cũng không được ổn lắm. Cho dù khó nói đứa trẻ sinh ra là nam hay nữ, nhưng nếu là nam, giữ lại nuôi lớn thì dù gì sau lưng Tô Mi vẫn còn cha mẹ đang tại chức quan, nếu sau này chuyện này lộ ra, đứa bé sẽ nhớ ơn nuôi nấng dưỡng dục hay là luôn tâm niệm báo thù cho mẹ thì rất khó có thể xác định. Nàng không muốn giữ lại trong nhà một quả bom có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

Hiện tại, Tạ thị còn có thể sinh sản, về mặt này thì phụ thân cũng không còn vấn đề gì, cho nên việc Tạ thị có thể sinh được một đứa con trai không phải là không có khả năng. Mà xét về sâu xa, cho dù không có con, nàng cũng sẽ nghĩ được một biện pháp nào đó. Gia sản của Thẩm gia đừng ai nghĩ có thể lấy được, đây là tài sản mà Thẩm gia chắt chiu dành dụm từ đời này sang đời khác. Chẳng qua, phương pháp kia khá kịch liệt, không vạn bất đắc dĩ thì nàng sẽ không dùng đến.

Không ngờ vận khí của Tô Mi vậy mà quá tốt, trên xe ngựa vì say xe mà ói ra hai lần, phun ra phần lớn thuốc nước nên giờ không còn đáng ngại gì nữa. Hiện nay nàng cũng chỉ có thể đi một bước xem một bước thôi.

Không phải Vân Khanh thiện tâm gì, mà là theo bản năng, nàng cảm thấy việc tự tay đi hại chết một người thì lương tâm cũng sẽ cắn rứt, nếu có thể mượn tay người khác là tốt nhất.

Lúc nàng đang suy nghĩ, các bà tử đã nâng bồn nước tiến vào. Lưu Thúy kêu: “Tiểu thư, nước được rồi.”

Vân Khanh nghe vậy mới thu hồi suy nghĩ, đi vào phòng tắm rửa. Sau khi đã tắm sạch, Thanh Liên cầm khăn giúp nàng lau nước trên mái tóc dài, Lưu Thúy đứng một bên cầm quạt lụa trắng phe phẩy gió hong khô.

Trong phòng lúc này thật im lặng, không có bất cứ một thanh âm nào. Vân Khanh cầm một quyển sách lẳng lặng đọc kỹ, mấy ngày nay nàng về nông thôn thì có thể thả lỏng, nhưng trở về đây thì một khắc cũng không thể lơi lỏng được.

Lúc này trời còn sáng do chưa đến chạng vạng, bên ngoài lại đột nhiên truyền đến thanh âm của các tiểu nha đầu kề tai bàn tán với nhau. Vân Khanh nghe được loáng thoáng hai chữ ‘Tuyết Lan’.

Liền ngẩng đầu nhìn thoáng bên ngoài, hỏi: “Thải Thanh đâu?”

“Vừa thu dọn xiêm y, chắc giờ đang cầm chúng đến phòng giặt đồ rồi.” Lưu Thúy cũng nghe được thanh âm của tiểu nha hoàn bên ngoài, nhân tiện nói: “Tiểu thư, ta ra ngoài đuổi các nàng, miễn cho các nàng làm ầm ĩ ảnh hưởng đến việc đọc sách của tiểu thư.”

“Ngươi đi ra hỏi xem nhóm các nàng vừa rồi đang nói cái gì.” Nếu là chuyện có liên quan đến ‘Tuyết Lan’, nàng thật muốn nghe xem là chuyện gì.

Lưu Thúy buông quạt, lập tức lui xuống.

Thời gian ước chừng qua khoảng một chén trà nhỏ, Lưu Thúy đã quay trở lại, đem tin tức vừa rồi nghe được từ tiểu nha hoàn kia nói cho Vân Khanh nghe.

Thì ra là

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play