Nhìn thấy khối ngọc kia, sắc mặt Tri phủ phu nhân không có gì bất ngờ, ai cũng biết đứa nhỏ trong bụng Liễu Dịch Thanh chính là cốt nhục Tề gia, bà không xen vào việc nhà của cấp dưới, cũng không muốn nhúng tay vào việc nhơ bẩn như vậy, lùi lại từng bước tránh đi cái quỳ lạy của nàng ta, lạnh nhạt nói: “Việc nhà của các ngươi, ta không tiện xen vào”
Mà đứng ở bên kia, Tạ thị đã giận đến run người, màn kịch trước mắt bà thật rõ ràng, Tề Thủ Tín cũng Liễu Dịch Thanh đã sớm vụng trộm một chỗ, Tề gia muốn dựa vào Liễu gia để leo lên cao cho nên mới đưa ra yêu cầu từ hôn, bà lớn giọng nói, trong ánh mắt là sự lạnh lẽo đến thấu xương: “Tề phu nhân, tiểu nữ nhà ta không có tài cán gì, không thể xứng với Tề công tử phong lưu phóng đãng, từ hôm nay, hôn sự của hai nhà xem chấm dứt, về sau nhà các người muốn bấu víu danh gia vọng tộc, Thẩm, Tề hai nhà không liên quan.”
Dựa theo luật pháp của Đại Ung, đôi bên xác lập hôn ước, nhưng một bên làm ra chuyện tổn hại thanh danh, tạo thành chuyện xấu, bên kia có thể lập tức từ hôn mà không cần đến sự đồng ý của đối phương, ngay lập tức có hiệu lực.
Vừa nghe thấy thế, Liễu lão phu nhân liền biết chuyện từ hôn đã xong, không chỉ ảnh hưởng đến tiền đồ của Tề Thủ Tín mà danh tiết của Liễu Dịch Thanh từ nay về sau càng tồi tệ, đối mặt với ánh mắt sắc bén của mọi người xung quanh, da mặt Liễu lão phu nhân run rẩy, sắc mặt vừa đỏ vừa trắng, hai mắt nhắm lại, thân mình lung lay, bộ dáng như đang chịu đả kích nặng nề tưởng chừng như sắp té xỉu.
Liễu đại phu nhân đang sợ không tìm được lý do để tránh đi, thấy vậy gạt cánh tay của Ngân Hạnh, đỡ lấy Liễu lão phu nhân hét lên: “Lão phu nhân, người làm sao vậy….” Liễu lão phu nhân yếu ớt dựa vào cánh tay bà, khẽ lắc đầu, bà ta lập tức hiểu ý, nhìn mọi người nói: “Thật xấu hổ, thân thể lão phu nhân vốn không tốt, ra ngoài lâu như vậy chỉ sợ mỏi mệt, ta phải rời đi trước, đưa lão phu nhân hồi phủ.”
Các vị phu nhân kia ai chẳng biết mánh khóe đấy của bà ta, nhưng trên mặt tỏ vẻ không liên quan, Tạ thị cũng không muốn nhìn bà ta thêm nữa, vì vậy Liễu đại phu nhân dìu Liễu lão phu nhân, cùng Bách Hợp và Ngân Hạnh đỡ Liễu Dịch Thanh tâm không cam, tình không nguyện rời đi.
Nhìn bóng lưng của những người kia, mấy vị phu nhân âm thầm lắc đầu, vốn có tâm ý muốn kết thân với Liễu gia cũng tạm thời không nghĩ đến nữa.
Ngay từ đầu,mục đích hai nhà Tề Liễu là muốn từ hôn, hôm nay đã đạt được ý nguyện, vốn là nên quên đi, nhưng Tề phu nhân không nuốt trôi nổi cơn giận này, con trai bị từ hôn, lại là do chuyện xấu nên bị Thẩm gia từ hôn, Tề gia tự làm cho mình không hợp đạo lý, nghĩ đi nghĩ lại bà càng không thấy thoải mái. Thẩm gia chẳng qua là thương hộ, có tư cách gì mà từ hôn với nhà tri huyện, trong lòng cuồng loạn, lại nhanh chóng tính toán muốn bôi xấu thanh danh của Vân Khanh, có như vậy bà mới không thấy thua thiệt, nữ nhi bị tổn hại thanh danh dù thế nào cũng tồi tề hơn so với nam nhân.
Ngẩng đầu lên nhìn, thấy từ bên kia, ma ma đang áp giải đến một người mặt mày sưng đỏ cả người nhếch nhác đi đến, ánh mắt trong tức khắc sáng ngời, đúng là ông trời cũng đứng về phía bà.
Hai ma ma giải người đưa đến trước mặt Tạ thị, nhỏ giọng nói; “Phu nhân, đây là tên trộm vừa rồi bắt được ở hoa viên, người muốn giải quyết như thế nào ạ?”
Gương mặt Tạ thị cố nén giận, chỉ cảm thấy bữa tiệc hôm nay đúng là xui xẻo, hết chuyện xấu này đến chuyện xấu khác xảy ra, không đủ kiên nhẫn liếc nhìn tên trộm kia một cái, xua tay nói: “Đưa đến quan phủ”
“Ôi chao, tên trộm này sao giống tên ăn mày như vậy?” Tề phu nhân nâng khăn, tò mò nhìn qua, nháy mắt ý bảo Tề Thủ Tín đi qua nhìn xem, Tề Thủ Tín đang đứng một bên tức giận, nhận thấy ám chỉ của mẫu thân, biết rằng người này là mấu chốt trong việc hủy hoại danh dự Vân Khanh, lập tức tiến lên phía trước, kéo nha hoàn kia đứng dậy, nâng khuôn mặt của nha đầu kia lên.
Trên gương mặt lộ ra vết bầm ứ, nước mắt nước mũi hòa cùng một chỗ giống như màu nước lem luốc, mấy vị phu nhân nhíu mày, lui lại mấy bước, hé mắt nhìn tên kia, từng nét trên khuôn mặt thô cứng, cổ họng còn lộ ra yết hầu, lại nhìn xuống bộ ngực, rõ ràng là nam nhân. Tại sao lại có nam nhân cải trang thành nha hoàn lẻn vào, trong nháy mắt trên mặt mọi người đều mang theo vẻ nghi ngờ.
“Tiểu tặc, ngươi giả dạng làm nha hoàn, lẻn vào Thẩm gia nhằm mục đích gì?” Tề phu nhân nhíu mày, nhưng bộ dáng lại mang vẻ vui sướng khi thấy người gặp họa thầm nghĩ, Thẩm Vân Khanh hãy đợi đấy, không làm cho ngươi thân bại danh liệt, ta đây không phải mang họ Tề, “Nhìn bộ dạng tên trộm này, sao giống như nam nhân Thẩm tiểu tự ước hẹn chung thân mà trong thành lưu truyền?”
Bà ta nói xong đưa mắt liếc nhìn Vân Khanh, nhưng thấy nàng trang nhã tự nhiên đứng cạnh Tạ thị, không chút lo sợ, mặt mày yên tĩnh, nhìn bộ dáng không có lấy một phần sợ hãi.
Giả vờ, ngươi cứ giả vờ đi, ta xem ngươi vờ vịt được bao lâu!
Vương Nhị Cẩu bị đánh đến cả người sưng đau, nghe thấy lời nói của Tề phu nhân, lại hiểu được ý của bà ta, nếu như bị quan phủ bắt đi, hắn không chết cũng bị lột da, chẳng bằng nói thành yêu đương vụng trộm, không chừng có thể thành con rể Thẩm gia, lúc này mới giương đôi mắt bị đánh sưng húp, liên tục gật đầu: “Ta đã nói cho các ngươi biết, ta là tình nhân của đại tiểu thư, các ngươi còn không tin, bắt ta đến đây làm gì! Coi chừng ta bảo nàng đánh chết các ngươi!”
“Vô liêm sỉ! Người cho là ngươi như vậy cũng xứng với Thẩm đại tiểu thư?” Tề phu nhân giả bộ răn dạy, nhưng thật ra là dẫn theo ý tứ trong lời nói của Vương Nhị Cẩu cho mọi người bàn tán sâu sắc.
“Đừng xem thường Vương Nhị Cẩu ta thân phận đê tiện, thế nhưng công phu trên giường của ta rất tốt, Thẩm đại tiểu thư chính là yêu thích ta ở điểm này, nàng còn tặng ta hà bao làm vật đính ước!” Vương Nhị Cẩu lăn lộn dưới đáy xã hội đã lâu, da mặt lại dày, nói lời thô tục trôi chảy như hạ bút thành văn.
Mấy vị phu nhân nhìn hắn, rồi lại nhìn Vân Khanh, thật sự không thể tưởng tượng được hai người khác xa nhau một trời một vực lại có thể có gian tình gì, nhưng xác thực hai ngày nay đều nghe được không ít lời đồn đại, bây giờ, trong tay Vương Nhị Cẩu lại có vật chứng, ngay tức khắc trong lòng mỗi người đều nảy sinh nghi nghờ.
“Ngươi nói ngươi có tín vật đính ước, hãy lấy ra cho mọi người xem” Tri phủ phu nhân đối với biểu hiện vừa rồi của Vân Khanh thập phần vừa lòng, lại có ấn tượng rất tốt, không tin nàng có thể làm ra chuyện như vậy, liền bảo hắn đưa ra vật kia để chứng minh.
Ma ma nghe lời, liền nhìn Tạ thị, thấy bà gật đầu mới buông lỏng tay ra, Vương Nhị Cẩu vươn vươn hai vai, cười gian vài tiếng: “Cái hà bao này là bảo bối của ta, đều giấu kín ở trong người” Nói rồi đưa tay mò xuống đũng quần lục lọi, lấy ra một cái hà bao giơ lên.
Tạ thị cố chịu đựng vẻ mặt ghê tởm của hắn, nhìn thoáng qua rồi lập tức phủ nhận nói: “Cái này không phải là hà bao của Vân Khanh.” Hà bao của con gái bà đều biết, bên dưới từng cái hà bao đều sử dụng thủ pháp thêu đặc biệt của Thẩm gia, thêu hai chữ Vân Khanh thành hình hoa lan, còn cái hà bao này, tuy mới nhìn qua cảm thấy không sai biệt lắm, nhưng kỹ thuật thêu còn kém xa, Thẩm gia lập nghiệp từ phường thêu, những thứ này, vừa nhìn qua là có thể phân biệt được.
Tề phu nhân đứng cách Vương Nhị Cẩu vài bước chân, không nhìn thấy rõ, chỉ cảm thấy hà bao kia thật quen mắt, chợt nhớ tới vài ngày trước mình từng làm mất một cái hà bao, trong tròng mơ hồ cảm thấy bất an, vừa định bước lên can ngăn thì hai vị phu nhân lúc nãy cùng vào với bà ta sắc mặt lập tức biến đổi, mắt nhìn hà bao, lại nhìn Tề phu nhân, không dám tin vào chuyện trước mắt, “Hà bao này không phải là của Tề phu nhân sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT