Lúc Hoàng Đại đến, Tạ thị đã ngồi trên ghế chủ trong sảnh, nói với hắn: "Hôm nay tiểu thư cũng sẽ cùng các ngươi đi vườn trái cây."
"Tiểu thư cũng muốn cùng đi?" Hoàng Đại kinh hãi cùng kinh ngạc nói.
"Đúng vậy a, ta tự tay hái vải cho tổ mẫu ngâm uống, muốn chọn trái lớn nhất ngon nhất." Vân Khanh cười cực kỳ vui vẻ, trong giọng nói lộ ra một cỗ hoạt bát hăng hái, cuốn hút Hoàng Đại, đầu hắn vẫn không nâng lên, nói: "Nếu tiểu thư muốn đi, cũng là có thể, chỉ sợ sơn đạo gập ghềnh, không tiện hành tẩu."
"Không sao, ta đều chuẩn bị tốt, đến lúc đó đi chậm một chút là đến nơi." Vân Khanh sớm có tính toán.
Hoàng Đại thấy Tạ thị vẫn chưa mở miệng phản đối, nói vậy tiểu thư đã được sự cho phép của bà, liền đáp: "Nếu tiểu thư thật sự muốn đi, tiểu nhân trước đi xuống chuẩn bị một chút."
"Vậy ngươi nhanh chuẩn bị đi, chuẩn bị xong thì cho người nói cho ta biết." Vân Khanh sau khi nghe được, mừng đến mặt mày cong cong, vội vàng cho Hoàng Đại đi xuống.
Tạ thị nhìn bộ dáng của nàng, hưng phấn cùng tràn đầy chờ mong, sự rực rỡ trên mặt cùng với vẻ mặt ngày thường ở Thẩm phủ hoàn toàn bất đồng, trong lòng xúc động. Trong Thẩm phủ không an tĩnh như bên ngoài, tuy rằng trong phủ không có người ngoài, chuyện đấu đá nhau cũng không ít, Vân Khanh mỗi ngày sinh hoạt trong đó, ứng đối lão phu nhân cùng các di nương, cũng không vui vẻ được bao nhiêu. Hai ngày này nếu đã đến thôn trang, vậy thì để nàng chơi cho sảng khoái đi. Nghĩ đến đây, Tạ thị liền mở miệng nói: "Hai người các nguoi coi chừng tiểu thư cẩn thận, đừng để con bé té ngã hay va chạm gì, xảy ra chuyện thì các người sẽ chịu trách nhiệm."
Nã Thanh cùng Thanh Liên hai người đồng thanh thưa vâng. Vân Khanh nhìn Tạ thị nói: "Nương, người cứ yên tâm, nữ nhi sẽ cẩn thận."
Một lát sau, liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng của Hoàng Đại: "Tiểu thư, tất cả đều chuẩn bị tốt rồi."
Vân Khanh mang theo Nã Thanh cùng Thanh Liên ra sân, lại thấy bên ngoài đứng một nhóm người, Hoàng Đại đứng ở đầu kiệu nhìn Vân Khanh chắp tay nói: "Tiểu thư, mời lên cáng tre."
Đứng phía sau hắn là sáu nam tử trưởng thành khỏe mạnh, ba cái cáng tre ở phía sau bọn họ, bày biện ngay ngắn chỉnh tề.
Vân Khanh nhất thời có chút dở khóc dở cười, thì ra Hoàng Đại nói đi chuẩn bị này nọ, chính là chuẩn bị cái này a, hắn thật có lòng, đáng tiếc hôm nay nàng đã chuẩn bị đi bộ, chuyến đi hôm nay, thập phần quan trọng, nàng không muốn ngồi cáng tre để người ta nâng đi.
Hoàng Đại nghĩ Vân Khanh là làm thiên kim tiểu thư muốn đi vườn trái cây chơi một chút, ai ngờ nàng ngay cả cáng tre cũng không ngồi, đúng là thật sự muốn đi bộ? Tuy nói sơn đạo nơi này cũng không gập gềnh, đi cũng không mất sức, nhưng là đối với tiểu thư từ nhỏ dưỡng ở khuê phòng mà nói, lộ trình cũng không tính gần, vẫn là có tính khiêu chiến. Nhưng xem ra các nàng đã sớm chuẩn bị tốt, mặc đồ gọn gàng lưu loát, Hoàng Đại liền đáp: "Như thế cũng có thể, tiểu nhân cho người nâng cáng tre ở phía sau, nếu tiểu thư đi mệt, liền có thể ngồi lên."
Lo lắng như vậy thật ra rất chu toàn, Vân Khanh biết hắn khẳng định sẽ không cho rằng nàng là muốn thật sự đi đường, liền theo như đề nghị của hắn, đoàn người do Hoàng Đại dẫn đầu, từ hậu viện đi ra ngoài.
Bề ngoài thì thôn trang đơn giản hơn Thẩm phủ, không có tường cao đại viện, từ sau viện đi ra, thì có một dòng suối nhỏ xanh rì, dòng nước không nhanh không chậm, róc rác tiếng nước chảy giống như một bản nhạc vui tươi, dọc theo dòng suối nhỏ mà đi, thì đi đến ruộng lúa đã cấy mạ, trên lá còn đọng nước, như một khối ngọc phỉ thúy thật lớn.
Vân Khanh đi theo bọn hắn đi trước, tuy nói bước chân không tính lớn, nhưng Hoàng Đại chiếu cố nàng, đem tốc độ chậm dần, nàng cũng không bị tuột lại phía sau, tuy rằng biết chung quanh cảnh sắc mới lạ, nàng lại vô tâm thưởng thức.
Lần này mục đích chủ yếu đến ở thôn trang, kỳ thật trừ việc cùng Tạ thị phòng ngừa Tô Mi sinh ra quỷ kế ra, còn muốn tìm một người. Nếu trí nhớ của nàng không sai, kiếp trước nàng cùng Vi Ngưng Tử cũng là đến thôn trang này, vì tổ mẫu hái nho, khi đó bởi vì nàng sợ bị người chỉ trỏ, là mang khăn lụa mỏng mà ra ngoài, lúc ấy, chính là tại con đường này gặp người kia. Không biết đời này mọi việc còn có thể xảy ra hay không.
Trên đường đi, cũng chỉ nghe hương hoa chim hót, gặp đều là nông dân trong trang. Vân Khanh trong đôi mắt mang theo một chút suy nghĩ sâu xa thầm nghĩ: hôm nay vẫn nên đi hái vải trước, nhưng chuyện tìm người cũng phải nhanh làm xong. Nếu gặp không được, nàng liền tới cửa tìm, dù sao thời gian nàng sống ở chỗ này không nhiều lắm, nàng nên lập tức tận dụng thời cơ mới được.
Theo đường mòn trên ruộng mà đi, tuy là đường bùn, nhưng cũng không khó đi. Vân Khanh bởi vì sau khi sống lại rảnh rỗi thường xuyên ở trong phòng đứng thẳng, so với các thiên kim tiểu thư khác thì cước lực cũng tốt hơn rất nhiều, đi qua cầu một đoạn nữa, từ xa liền trông thấy một cái tường đỏ bao quanh vườn trái cây.
Vào vườn trái cây, trước mắt đều là những cây vải sum suê trĩu quả, một gốc cây đầy trái ở giữa vườn, những trái vải đỏ tươi to đẹp nặng trĩu trên những cành lá um tùm, giống như một chùm trân châu đỏ gắn ở trên cành, trông rất đẹp mắt.
Vân Khanh sau khi sống lại dù sao cũng là lần đầu tiên đi quãng đường xa như vậy, vẫn có chút mỏi mệt, vừa nhìn thấy vườn vải lại có cơn gió nhẹ thổi mùi vải chín thơm ngát, nhất thời cảm thấy một hương vị tươi mát từ mũi chảy vào toàn thân, người cũng thoải mái hơn rất nhiều, đối với Hoàng Đại hỏi: "Những cây vải này đã có thể hái được rồi sao?"
Hoàng Đại quản lí thôn trang, đối với cây ăn quả đương nhiên là có kinh nghiệm, trả lời: "Đúng vậy, tiểu thư, lúc này đúng là mùa vải chín."
"Tốt lắm, ta liền đi vào hái vải thôi." Tuy nói chưa từng tự tay hái vải bao giờ, nhưng Vân Khanh đã ăn qua vải, biết trái nào ăn vào vừa ngọt vừa thơm, một tay tiếp nhận giỏ nhỏ do Hoàng Đại đưa tới, hướng tới bên trong vườn đi đến.
Nã Thanh đi theo phía sau, ánh mắt ở trong vườn quét tới quét lui, cảm thán nói: "Tiểu thư, những trái vải này thật to a."Thanh Liên đáy mắt cũng có chút sợ hãi than, vườn trái cây lớn như vậy nàng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Vì chiếu cố Vân Khanh, Hoàng Đại cũng đi theo phía sau các nàng, nghe được tiếng cảm thán của Nã Thanh, cười nói: "Cô nương không biết rồi, vải của thôn chúng ta là giống đông khôi, là loại vải có kích thước to nhất, nước quả phong phú, chua ngọt vừa phải, ở thành Dương Châu tiếng tăm lừng lẫy, hàng năm trước khi vào mùa vải chín, đã có người đến đặt mua rồi."
Nói lên những việc mà mình quen thuộc, trên mặt Hoàng Đại tràn đầy niềm tự hào, khuôn mặt ngăm đen do phơi nắng trở nên sáng bóng, cả người nhanh nhẹn đầy tự hào khi nói chuyện, Vân Khanh bị tấm chân tình thuần phác này lay động, xoay người đến dưới tàng cây, cười nói: "Ta đây cần phải hảo hảo chọn lựa vài giỏ thật tốt."
"Tiểu thư cứ việc chọn, bảo đảm lão phu nhân sẽ thích, bà hàng năm đều thích ăn vải của thôn chúng ta đó." Nhìn thấy Vân Khanh cảm thấy có hứng thú với vải, Hoàng Đại cũng nói lên lời thật lòng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT