Hoàng Tiểu Long vận chuyển Địa Ngục chi nhãn, thu hết tình huống trong phủ đệ vào mắt. Sau đó, Địa Ngục chi nhãn lóe sáng, hai luồng ánh sáng đỏ phá không mà ra, một vài con chim đang bay qua phủ chợt kêu một tiếng, rồi đồng loạt rơi xuống đất, giãy giụa một chút sau đó yên lặng, đã chết.

Đây chính là công kích tinh thần của Địa Ngục chi nhãn.

Nhìn bề ngoài thì mấy con chim này không bị tổn thương gì. 

Bất kỳ là sinh vật nào, chỉ cần có sinh mạng thì có linh hồn, những con chim này cũng vậy. Mới vừa rồi, Hoàng Tiểu Long dùng công kích tinh thần của Địa Ngục chi nhãn, đã xóa bỏ linh hồn của mấy con chim này.

Nhưng, Hoàng Tiểu Long nhìn mấy con chim nằm trên đất, nhướn mày một cái, lẩm bẩm: "Xem ra, cần phải tăng cường tu luyện tinh thần lực mới được."

Uy lực công kích tinh thần có liên quan tới độ mạnh yếu của linh lực tinh thần, hiện tại, linh lực tinh thần của Hoàng Tiểu Long quá yếu, nếu không, dưới công kích tinh thần vừa rồi của Địa Ngục chi nhãn, mấy con chim đó sẽ lập tức chết đi, chứ không phải rơi xuống đất vẫn còn giãy dụa một lúc mới chết. 

Những con chim đó đều là chim thú bình thường, cho nên linh hồn yếu ớt. Còn những cường giả Tiên Thiên tu luyện lâu ngày, mặc dù không có phương pháp tu luyện linh hồn giống như Hoàng Tiểu Long. nhưng linh hồn cũng mạnh hơn mấy con chim này cả trăm lần, ngàn lần. Lấy linh lực tinh thần hiện giờ của Hoàng Tiểu Long, mà thi triển công kích tinh thần của Địa Ngục chi nhãn, cao nhất cũng chỉ làm cho cường giả Tiên Thiên cùng cấp cảm thấy choáng váng một chút, duy trì chỉ trong nháy mắt.

Sau nháy mắt đó, cường giả Tiên Thiên cùng cấp sẽ bình thường trở lại.

Cho nên, Hoàng Tiểu Long còn phải tăng cường tu luyện linh lực tinh thần. 

Sau khi thử công kích tinh thần của Địa Ngục chi nhãn, Hoàng Tiểu Long vận chuyển Tu La khí, Địa Ngục chi nhãn từ từ khép lại, biến mất, mi tâm khôi phục như thường.

Hoàng Tiểu Long đi về phía phòng khách, một lát sau thì gọi hai người Đỗ Tân và Đặng Quang tới, bảo hai người làm như lúc trước, thiết yến mời thêm ba vị trưởng lão Thiên Vu môn tới.

Hai người Đỗ Tân cung kính lĩnh mệnh, sau đó đi mời ba vị trưởng lão của Thiên Vu môn. 

Hoàng Tiểu Long ngồi ở đại sảnh, nâng ly độc ẩm, ngửi hương rượu Hồi Vị, tự nói với mình: "Biết vậy lúc trước mang thêm nhiều rượu Hồi Vị một chút."

Lúc rời khỏi đế quốc Đoạn Nhận, Hoàng Tiểu Long không trữ quá nhiều rượu Hồi Vị trong Tu La giới, bây giờ thì sắp uống hết rồi. Từ kiếp trước tới kiếp này, đây là loại rượu ngon nhất mà Hoàng Tiểu Long từng uống.

Đột nhiên, Hoàng Tiểu Long ngẩng đầu, đôi mắt lóe tinh mang, sau đó vận chuyển Tu La khí, mở ra Địa Ngục chi nhãn ở mi tâm. Qua Địa Ngục chi nhãn, Hoàng Tiểu Long thấy ở cửa chính phủ đệ, hai người Đỗ Tân đã trở lại, cũng mang theo ba người trung niên mặc quần áo trưởng lão Thiên Vu môn. 

Nhưng ngoài trừ ba người đó, còn có một người!

Một lão đầu nhỏ lùn mặc y phục lửa đỏ.

Lão đầu nhỏ lùn đi theo sau năm người Đỗ Tân, che giấu hoàn toàn khí tức, ở trạng thái nửa trong suốt. Đỗ Tân và Đặng Quang đều không phát hiện ra. 

"Xem ra lão đầu này chính là Cảnh Khẳng kia rồi." Hoàng Tiểu Long cười lạnh nói.

Nhìn Cảnh Khẳng che giấu khí tức, đi theo sau năm người Đỗ Tân là Hoàng Tiểu Long đoán ra. Việc hai người Đỗ Tân mở tiệc mời chúng trưởng lão Thiên Vu môn, đã khiến cho lão đầu Cảnh Khẳng này hoài nghi.

Hoàng Tiểu Long vô cùng bình tĩnh. 

Bây giờ đại cuộc cơ bản đã định rồi, vậy thì nhân cơ hội này làm một thể, thu phục lão đầu Cảnh Khẳng này luôn, tránh phiền toái về sau.

Sau khi thu thập Cảnh Khẳng, thì sẽ là Trần Tiếu Thiên.

Đến lúc đó, Thiên Vu môn sẽ hoàn toàn nằm trong sự khống chế của Hoàng Tiểu Long. 

Tu luyện mấy ngày nay, linh lực tinh thần của Hoàng Tiểu Long đã tăng lên rất nhiều, một lần thi triển lạc ấn tinh thần, đã miễn cưỡng có thể khống chế bốn người.

Lúc này, Đỗ Tân và Đặng Quang mang theo ba vị trưởng lão Thiên Vu môn đi vào.

Đám người này cũng giống như ba người Lâm Vũ, Cao Hồng, Ngô Khánh, sau khi đi vào thấy Hoàng Tiểu Long ngồi ở đại sảnh thiển ẩm, thì cũng bất ngờ, sững người. 

Nhưng lần này, Hoàng Tiểu Long không thèm nói nhảm, mà lập tức phi thân lên, đánh ra một Địa Phật chưởng về phía ba người này.

Ba người này hoàn toàn không ngờ Hoàng Tiểu Long đột nhiên ra tay, trong nháy mắt đã bị Hoàng Tiểu Long đánh bay.

"Ngươi, là ai?" Ba người ngã xuống đất lập tức bò dậy, vô cùng tức giận, gần như đồng thanh phẫn nộ quát Hoàng Tiểu Long. 

"Thiếu chủ!" Đỗ Tân và Đặng Quang tiến lên cung kính hành lễ với Hoàng Tiểu Long.

"Thiếu chủ?" Ba người thấy hai người Đỗ Tân cung kính gọi Hoàng Tiểu Long như vậy thì ngẩn ngơ, sau đó trong lòng dâng lên một cảm giác khó hiểu.

Cảnh Khẳng ẩn trong bóng tối, sau khi theo đuôi đi vào, thì thấy Hoàng Tiểu Long đột nhiên ra tay, đánh bay ba người kia, cũng giật mình, Khi nghe thấy hai người Đỗ Tân gọi Hoàng Tiểu Long như vậy, thì hoảng sợ, đôi mắt lóe lên. 

Lúc này, Hoàng Tiểu Long chậm rãi đi về phía ba trưởng lão của Thiên Vu môn.

"Nói thật cho các ngươi biết, chúng trưởng lão lúc trước nhận lời mời của dự tiệc của Đỗ Tân, ngoại trừ Lâm Vũ đã bị ta giết chết, thì những người khác đều giống như Đỗ Tân và Đặng Quang, toàn bộ đã thần phục và nhận ta làm chủ." Hoàng Tiểu Long đi tới trước mặt ba người, chậm rãi nói.

"Cái gì?" Ba người kia biến sắc, bật thốt lên. 

Chuyện này khác gì tiếng sấm giữa trời quang.

Không chỉ ba vị trưởng lão đứng đây, mà ngay cả Cảnh Khẳng ẩn nấp trong bóng tối cũng vô cùng khiếp sợ, suýt chút nữa phát ra âm thanh.

Toàn bộ trưởng lão của Thiên Vu môn đã nhận người trẻ tuổi tóc đen này làm chủ?!! Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Đây là ý nghĩ đầu tiên của Cảnh Khẳng. 

"Không thể nào, chuyện này không thể là thật!" Lúc này, một trưởng lão lắc đầu, kích động nói liên tục: "Chuyện này không thể là thật, tiểu tử, ngươi cho rằng một câu hồ ngôn loạn ngữ tùy tiện của ngươi, sẽ làm chúng ta tin tưởng sao. Nói, ngươi rốt cuộc là người nào, tới thành Hắc Ma có mục đích gì!"

Hoàng Tiểu Long thấy ba người không tin, vẻ mặt lãnh đạm. Hắn biết, chuyện này rất khó khiến người ta tin tưởng, đừng nói ba người trước mặt, cho dù đổi thành bất kỳ người nào khác, cũng sẽ không tin tưởng.

Đương nhiên, hắn cũng không cần ba người này phải tin. 

"Các ngươi có tin hay không, cũng không quan trọng đối với ta." Hoàng Tiểu Long lạnh lùng: "Bây giờ, ta chi các ngươi một cơ hội, đầu hàng ta, hoặc giống như Lâm Vũ, chết!"

Ba người biến sắc, hoảng sợ lui về phía sau.

Ngay tại lúc ba người muốn chạy trốn, thân hình Hoàng Tiểu Long chợt lóe, đánh bay ba người trở lại. 

Nhìn ba người bị đánh nằm trên đất, Hoàng Tiểu Long cười lạnh nói: "Các ngươi tốt nhất bỏ cái ý đồ chạy trốn đi. Bây giờ ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng. Đầu hàng ta hay là chết."

"Phi! Tiểu tử ngươi là cái thá gì mà muốn chúng ta đầu hàng ngươi. Ngươi đừng ở đó mà phóng rắm!" Một người tức giận nói: "Lão tử có một cái mạng tiện, có gan, ngươi giết ta đi."

Hoàng Tiểu Long nhìn đối phương không có vẻ mặt sợ hãi, cười nhạt. Hắn biết đối phương cũng ôm ý nghĩ giống như Lâm Vũ, cho rằng mình không dám giết gã trong thành Hắc Ma này? 

Dưới ánh nhìn chằm chằm của hai người khác và Cảnh Khẳng trong chỗ tối, Hoàng Tiểu Long giơ tay lên chỉ một cái. Một đạo chỉ kình trong nháy mắt xuyên thủng trán vị trưởng lão kia.

Gã trợn tròn mắt, ngã xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play