Vẫn cải nam trang như trước, Tịch Nhan lại một lần nữa đi vào trà lâu trước kia.

Vừa vào đến cửa trà lâu, nghe được bên trong tiếng cười vang lên.

“Lời này là thật sao? Thất hoàng tử thật sự muốn cưới Tịch Nhan quận chúa bị hủy dung sao?”

“Chưa hết đâu! Nghe nói, do chính Thất hoàng tử tự mình thỉnh chỉ, Hoàng Thượng lập tức liền đáp ứng, lúc này chỉ sợ thánh chỉ đã đến tay quận chúa!”

“Ha! Tuyệt phối a, tàn vương xứng xú phi, quả nhiên là tuyệt phối!”

Tàn vương? Tịch Nhan cảm thấy hơi chấn động, nhấc chân đi vào bên trong, ngồi ở một góc khuất trong quán, tiếp tục nghiêng tai lắng nghe.

“Ngươi nghĩ xem Thất hoàng tử cũng thật là, cho dù thân bị tàn phế, tốt xấu gì cũng là một vị hoàng tử, nếu thật sự muốn kết hôn, cô nương nào mà cưới không được chứ, lại đi cưới một nữ tử bị hủy dung nhan. Lúc dung mạo quận chúa còn hoàn hảo, cũng chưa từng thấy ngài ấy thỉnh cầu Hoàng Thượng tứ hôn?”

“Theo ta thấy a, vị thất gia này thường ru rú trong nhà, hiếm khi lộ diện, chỉ sợ bản thân ngài ấy cũng có điều ám muội, cưới một xú phụ như vậy mới có thể an tâm!”

“Ha ha ha --”

Trong lúc nhất thời, trong trà lâu tiếng cười nổi lên bốn phía.

Tịch Nhan chỉ cảm thấy chói tai, ném bạc lại, vội vàng ra khỏi nơi này.

Vị Thất hoàng tử này thì ra là thân thể tàn phế? Không trách lần trước tại nơi này không một ai đề cập tới hắn.

Mà hiện tai, nàng thật sự sắp gả cho vị Thất hoàng tử này?

Tịch Nhan trầm tư một chút, lại đi đến Bách Hoa Lâu.

Bởi vì lúc này là giữa trưa, bên trong Bách Hoa Lâu không náo nhiệt như đêm đêm trước.

Trong lúc nhất thời Tịch Nhan có chút chần chờ, chưa kịp hồi phục tinh thần bỗng nhiên nghe thấy truyền đến một loạt tiếng vó ngựa dồn dập, vừa ngẩng đầu bỗng nhìn thấy một khuôn mặt nam tử trẻ tuổi giống như đã từng quen biết, trong lòng cả kinh, vội quay đầu đi, né tránh tầm mắt người đó.

Người vừa tới đúng là người nàng đã từng gặp mặt một lần Thập Nhị hoàng tử, lúc này Tịch Nhan tất nhiên là sợ bị hắn nhận ra, vừa muốn tránh đi, không nghĩ vị Thập Nhị hoàng tử này đã xoay người xuống ngựa: “Này, ngươi đứng lại!”

Tịch Nhan mới vừa đi hai bước, không ngờ bị hắn đập lên vai, nhất thời tức giận hất tay hắn ra, lạnh lùng nhìn về phía Thập Nhị hoàng tử.

“Ngươi......” Hoàng Phủ Thanh Tuyên nhìn nàng,“Vị tiểu huynh đệ này trông rất quen mặt, ta gặp qua ngươi ở nơi nào vậy?”

Đáng chết! Tịch Nhan cắn răng thầm nghĩ, tiếp theo liếc mắt thấy ánh mắt mê đắm miên man của hắn dường như vẫn chưa nhận ra nàng, nàng cảm thấy nhẹ nhỏm hẳn, lạnh lùng nói :“Công tử nhận sai người rồi?”

Hoàng Phủ Thanh Tuyên nhìn thấy gương mặt trước mắt tuy rằng ngăm đen, nhưng vẫn không thể che dấu khuôn mặt tuấn mỹ động lòng người, bỗng lâm vào trạng thái mê đắm. Nhất thời chợt nhớ tới điều gì, chính là chuyện Hoàng Phủ Thanh Hoành từng ở nơi này sủng ái nam nhân. Hắn xưa nay đối loại chuyện này không có hảo cảm, bởi vậy chưa từng truy cứu sâu thêm, chỉ ý vị thâm trường “Nga” một tiếng, vui cười xoay người đi vào Bách Hoa Lâu.

Tịch Nhan cau mày vỗ vỗ vai mình, đợi hắn đi vào một lúc lâu sau mới chậm rãi đi thong thả đi vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play