Quả thật Tịch Nhan vẫn còn quyết tâm bỏ trốn, mà cách hay nhất là lợi dụng Duệ nhi.

Khi đó, chỉ có Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng lão Cửu, Thập Nhất, Thập Nhị mang theo nàng cùng Duệ nhi chuẩn bị xuất phát, trước khi lên xe, Duệ nhi nằm trong lòng nàng đột nhiên sốt cao.

Hoàng Phủ Thanh Vũ sắc mặt thay đổi, đưa tay ôm lấy Duệ nhi, thử sờ vào cái trán nho nhỏ của đứa bé, sau đó lập tức xoay người phân phó Chiêu Tử Hiên: “Tử Hiên, đi tìm một y quán gần đây.”

“Đưa Duệ nhi cho ta.” Tịch Nhan sốt ruột muốn ôm lấy Duệ nhi, “Gần thị trấn có y quán, ta sẽ đưa nó đi.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ thấy nàng vội vàng đến độ trên trán đầy mồ hôi, liền nhẹ giọng trấn an nói: “Không cần hốt hoảng, ta sẽ dẫn Duệ nhi đi khám bệnh, nàng an tâm chờ ở nơi này.”

“Không.” Tịch Nhan lập tức từ chối nói, “Ta muốn cùng đi. Thân thể Duệ nhi vẫn không tốt lắm, nếu đại phu không biết tình huống của Duệ nhi, vạn nhất bốc sai thuốc thì làm sao bây giờ?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng: “Được rồi, được rồi, trẻ con phát sốt cũng không phải là bệnh gì nặng, xem nàng kìa gấp đến độ muốn khóc, chúng ta cùng nhau đi tìm thuốc là được.”

“Vì ta nói đứa bé cùng với ngài không quan hệ, nên ngài đương nhiên không cần để ý nó.” Tịch Nhan lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, xoay người vén váy lên xe ngựa, “Mau đi tới y quán trong trấn.”

Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ vốn rất lo lắng, nhưng vừa nghe nàng vẫn nhắc đi nhắc lại không ngừng đứa bé với mình không quan hệ, khóe miệng nhịn không được gợi lên nụ cười, ôm đứa nhỏ cũng lên xe ngựa.

Trong y quáni, Hoàng Phủ Thanh Vũ không cho đại phu bắt mạch cho đứa nhỏ, mà bản thân tự mình ra tay, sau đó kê toa cho đại phu đi bốc thuốc, sau khi xong xuôi mọi việc, vừa nhấc đầu lại phát hiện Tịch Nhan đứng ở một bên, sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi.

“Lại đây.” Hắn hướng về phía nàng vẫy vẫy tay, Tịch Nhan cực kỳ không tình nguyện đi qua đó, lại bị hắn ôm vào trong lòng, sau đó tay hắn kiểm tra mạch đập của nàng.

Tịch Nhan thay đổi sắc mặt khi thấy hắn hơi ninh mày, nhân tiện hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Nàng không phải nói thân mình khỏe lắm sao, làm sao có thể để cơ thể bị lạnh và suy yếu thành như vậy?” Thanh âm hắn có chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, từng chữ từng chữ nói ra rất có khí phách, “Kẻ mà nàng gọi là ‘Tiểu y tiên’ sư huynh chiếu cố nàng như vậy sao?”

Hắn đang tức giận.

Tịch Nhan cảm giác rõ ràng, tuy rằng bề ngoài hắn vẫn thản nhiên, nhưng trên người lại phát ra khí thế hoàn toàn bất đồng, ngầm đe dọa người khác.

“Ta làm sao mà biết......” Tịch Nhan nhỏ giọng lầu bầu, thái độ thay đổi, giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện bị người lớn giáo huấn.

Thật lâu sau, hắn khẽ thở dài, bảo đại phu tìm một gian phòng ôm lấy nàng đi vào phòng, đặt lên giường: “Nàng trước tiên ở nơi này nghỉ ngơi một lát đi.”

“Ta muốn ở cùng với Duệ nhi.” Tịch Nhan không đồng ý, lôi lôi kéo kéo cổ tay áo hắn.

“Ta đi chăm sóc Duệ nhi, nàng còn không yên tâm sao?” Hắn mỉm cười đứng lên, kề sát vào mặt của nàng,“Nàng chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe là được.”

Tịch Nhan nhìn hắn, hồi lâu sau hậm hực nói: “Ta nói rồi Duệ nhi cùng ngài không có liên quan gì, ngài đừng tưởng rằng hắn là con trai của ngài.”

Thái độ không được tự nhiên của nàng chỉ làm cho Hoàng Phủ Thanh Vũ nở nụ cười, cũng không nói gì thêm, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, cũng thuận tay mang đóng cửa lại.

Hắn vừa mới rời đi một lát, Tịch Nhan lập tức từ trên giường đứng dậy, sắc mặt vẫn còn tái nhợt, nhưng nàng cũng không quan tâm nhiều, dỡ đệm giường lên, trên chiếc giường gỗ có thể thấy rõ một tấm ván gỗ có thể chuyển động. Nàng dỡ tấm ván gỗ lên, không lâu sau từ trong có một người chui ra, chính là thủ lĩnh hộ vệ Triển Phong của Lạc Hà sơn trang.

“Quận chúa, xin mời.” Triển Phong nhanh chóng tránh ra một bên, ý bảo Tịch Nhan đi vào mật đạo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play