Hai tay của hắn, thế nhưng cứ như vậy mà ôm trọn lấy eo nàng, dù chưa dùng sức, nhưng cả người Nguyệt Nha Nhi vẫn cứng ngắc.
Nàng nhìn hắn, ánh mắt hiện lên sự sợ hãi, khiếp sợ, mờ mịt ... Bởi vì khoảng cách quá gần, mỗi một cử động nhỏ đều rõ ràng trong ánh mắt hắn.
Trong bụng nàng có một sinh linh bé nhỏ, nhưng bây giờ hắn, lại đang muốn tự tay bóp chết.
Ngay cả hắn cũng biết bản thân mình tàn nhẫn, nhưng giờ phút này đây, hắn ngoại trừ cảm thấy vui sướng, thì trong lòng không có bất kỳ cảm giác nào khác!
Mặc kệ, đó có thể là cốt nhục của hắn.
Không đáng nói đến, tất cả cũng không cần bàn thêm gì nữa! Từ lúc năm năm trước, hắn đã từng thề, nhất định phải đem nữ tử không có tim trước mặt, kéo xuống địa ngục, còn những chuyện khác, tất cả đều không đáng bận tâm.
Nguyệt Nha Nhi nhìn đôi mắt đỏ ngầu của hắn, cả người đều trở nên lạnh lẽo, mỗi lúc một lạnh hơn, tim cũng nguội lạnh đi.
Lúc trước, nàng tựa như rất hồ đồ, nhưng nay, mới thanh tỉnh thật sự.
Sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như cũ, nhưng trong đôi mắt, cũng đã không nỗi sợ hãi và sự bất an.
“Tuyên.” Đôi môi nàng run nhè nhẹ, gọi tên hắn.
Hắn dường như cứng đờ, trầm mâu nhìn nàng.
Đôi mắt của Nguyệt Nha Nhi, trong suốt khác thường: “Ta sợ đau, cũng không nhất thiết phải dùng đến cách này? Ngày mai, tự ta uống thuốc, có thể chứ?”
Sau một lát bần thần, hắn bỗng dưng nở nụ cười: “Nguyệt Nha Nhi, nàng quả nhiên rất ngoan, ta chấp nhận yêu cầu của nàng.”
**************************
Hoàng cung.
Đúng vào buổi trưa, hôm nay Hoàng Phủ Thanh Vũ dùng ngọ thiện ở Dực khôn cung, vì thế dùng xong cũng nghỉ trưa tại đây luôn.
Tịch Nhan sáng dậy trễ, nên không muốn nghỉ trưa, thấy hắn nằm ngủ mà trên trán đổ mồ hôi, liền cầm quạt tròn ngồi một bên nhẹ nhàng quạt cho hắn ít gió.
Bên trong cung điện im lặng, vì thế lúc bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của cung nữ, Tịch Nhan đã sớm nghe được, sợ làm hắn thức giấc, liền buông cây quạt, đi đến ngay trước cửa, quả nhiên thấy Ngân Châm đứng ở ngoài.
“Nương nương.” Ngân Châm nói thật nhỏ, “Viện phán Lý đại nhân ở Thái y viên cầu kiến.”
Tịch Nhan hơi cau mày, gật đầu đi vào trong đại điện.
Viện phán Thái y viện Lý Chính Tắc thật sự đang đợi ở đây, thấy Tịch Nhan đi ra, bèn cúi người hành lễ: “Lão thần tham kiến Hoàng hậu nương nương.”
“Lý đại nhân, giờ Hoàng thượng đang nghỉ trưa, Lý đại nhân muốn bẩm báo chuyện gì, nếu thuận tiện, thì có thể nói với ta trước cũng được.” Tịch Nhan mời ông ngồi xuống, rồi mở lời.
Lý Chính Tắc chần chờ giây lát, rồi mới nói: “Bẩm nương nương, chuyện này thật sự nghiêm trọng, nên lão thần mới muốn bẩm báo với Hoàng thượng, nếu không, chỉ e sẽ gây ra mầm tai họa.”
Hóa ra, vừa rồi Thập Nhị phái người đến y viện lấy thuốc, lại gặp đúng ngự ý đã bắt mạch cho Nguyệt Nha Nhi lần trước, nghe nội thị kia muốn lấy một đơn thuốc, nhất thời kinh hoàng đổ mồ hôi lạnh, vội vàng tìm Lý Chính Tắc để báo cáo, Lý Chính Tắc cũng cân nhắc mãi, rốt cuộc quyết định đến gặp Hoàng thượng.
Đợi đến khi ông kể hết đầu đuôi sự tình, sắc mặt Tịch Nhan đã không nhịn được mà biến sắc, sau một lúc cân nhắc, nói: “Xin Lý đại nhân cứ về trước, đừng bốc thuốc theo yêu cầu của đệ ấy, mà đổi thành một đơn thuốc bổ, việc này, sẽ nói với Hoàng thượng sau.”
Lý Chính Tắc vốn bế tắc, giờ phút này nghe sự sắp xếp, tự nhiên liền như tìm được lối thoát, tuân lện, rồi lui xuống.
Ông vừa đi, Tịch Nhan lại ngồi đó, càng nghĩ càng mịt mờ.
Nguyệt Nha Nhi có thai, Thập Nhị lại muốn bỏ đứa bé, chuyện này không thể xem nhẹ được. Nhưng vài năm nay, tính tình Thập Nhị càng lúc càng quái lạ, nàng vốn không tìm được ai có thể khuyên ngăn hắn. Nay Hoàng Phủ Thanh Vũ ngày ngày vì triều đình mà làm việc vất vả, mệt mỏi, nàng cũng không muốn hắn lại vị chuyện của Thập Nhị mà hao tổn tinh thần, vì thế sau khi suy nghĩ một lát, nàng quyết định bản thân tự mình đi một chuyến.
Hoàng Phủ Thanh Vũ theo thói quen chỉ nghỉ trưa có nửa canh giờ, Tịch Nhan canh thời gian không sai lắm, bèn chạy vào trong tẩm cung, quả nhiên thấy hắn đã ngồi dậy màng hài vào.
Tịch Nhan bước tới sửa sang long bào lại cho hắn, rồi đích thân đeo đai lưng ngọc màu vàng sáng bóng cho hắn, rồi mới có chút không cam lòng nói: “Thật sự không thể nán lại đây một lát sao?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi hơi bất đắc dĩ cười: “Ta biết gần đây ta bỏ mặc nàng, chờ ta xử lý công việc xong xuôi rồi lại cùng nàng được chứ?”
Hắn vừa nói xong liền cúi đầu muốn hôn nàng, Tịch Nhan tránh được: “Không được hôn, chàng mà hôn thì sẽ lại ở đây luôn mà ...”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được cười nhẹ ra: “Tính tình sao lại vậy chứ? Không lẽ lại có hỉ, sao lại quái lạ thế này?”
“Tự bản thân ta mà có thể có hỉ mới lạ đó!” Tịch Nhan tức giận nói.
Hoàng Phủ Thanh Vũ tiến lên hai bước đem nàng kéo vào trong lòng: “Hóa ra là đang trách ta mấy ngày nay chưa đến đây qua đêm sao? Mỗi đêm đều bận việc đến khuya, đến chỗ của nàng, không phải sẽ quấy rầy giấc mộng đẹp của nàng sao?”
Hắn càng giải thích Tịch Nhan càng đau lòng, không nhịn được chua xót thầm oán: “Đáng đời, ai bảo chàng thế nào cũng muốn tranh đoạt ngồi lên ngôi vị hoàng đế chứ.”
“Ừ, ta đáng đời.” Hắn cười yếu ớt, rồi nói nhỏ, “Đêm nay, ta ở lại đây?”
“Không cần.” Tịch Nhan lại lắc đầu, “Ta muốn xuất cung.”
Hắn nhìn nàng, ánh mắt hình như có ý nghĩ sâu xa gì đó: “Hóa ra, giận dữ là vì muốn đưa ra điều kiện?” Dừng một chút, rồi mới thở dài, “Xuất cung làm gì?”
“Muốn đi thăm Đạm Tuyết. Nghe nói ông chồng của muội ấy gần đây đang giận dỗi, ta bảo muội ấy tiến cung muội ấy cũng không chịu, chàng cho ta đi thăm muội ấy, sẵn đó ... ra ngoài thư giãn gân cốt, được không, Thất lang?” Nàng nhẹ nhàng nở nụ cười.
Hắn hơi hơi tỏ vẻ bất đắc dĩ: “Nàng đã tính sẵn cả rồi, ta còn có thể nói không ư?”
Tịch Nhan vừa trở nên vui mừng, liền kiễng chân hôn hắn một cái.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đột nhiên ôm chặt lấy nàng, khẽ gọi nàng một tiếng: “Nhan Nhan.”
“Hửm?” Tim Tịch Nhan hơi đập lệch nhịp, chỉ cảm thấy, dường như hắn đang nói ra suy nghĩ của mình.
Hoàng Phủ Thanh Vũ dừng một chút, rồi mới chậm rãi nói: “Sẽ nhanh thôi. Chờ ngày con lớn khôn, lúc đủ lớn để đảm đương giang sơn này, ta sẽ có thể vẫn ở bên cạnh nàng.”
Đã ở bên nhau hơn mười năm, thật ra tâm tư của đối phương, làm sao có thể không biết?
Nhưng Tịch Nhan nghe xong những lời này, vậy mà vẫn không kìm được, hốc mắt đỏ lên.
Thất lang của nàng, là vì không nỡ để nàng chịu khổ chịu khuất.
“Ta không yêu một ông lão đâu.” Nhẹ nhàng quệt miệng, quay đầu lại nhẹ nhàng cắn vào cổ hắn một cái.
Hắn cười nhẹ: “Không sao cả, ta thì yêu một bà lão như nàng cũng được.”
============
Lời tác giả: Đạm Nguyệt quả nhiên không biết viết ngược văn, đau đầu chết mất, nên mới mời chàng trai vàng là Lão Thất ra để thay đổi không khí đấy, để an ủi nỗi khổ tương tư của JMS *cười*
Lời người edit: em thấy trong cái bản raw tiếng Trung có cái "lời nhắn nhủ" của mẹ Lương nên bê vô đây lun ^^. còn JMS thì chắc là tên của a12, mà cũng có thể là tên của Tịch Nhan
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT