Có lẽ thật sự từng có một khoảng thời gian, bọn họ tâm ý hòa hợp, nhưng đến bậy giờ, đến cuối cùng thì còn lại điều gì?
Trong tấm màn lụa đỏ, Nguyệt Nha Nhi không còn gì che chắn nằm dưới thân hắn, chỉ cảm thấy hô hấp yếu ớt, tựa như ngay sau đó, tất cả mọi hơi thở đều sẽ ngừng lại.
Nhưng trên thực tế, nàng đúng là đang chờ, chờ hắn để hô hấp đang trì trệ của mình có cơ hội.
Thân thể tương hợp lẫn nha chỉ trong chốc lát, nam tử trước mắt, thân mình mỗi một tấc dường như đều căng thẳng, ánh mắt đen kịt, không nhìn rõ bên trong có bao nhiêu phong ba.
Nàng biết bản thân đang đợi, đối với hắn là khuất phục, còn đối với bản thân là tra tấn.
Hơi thở của Thập Nhị chợt nặng nề, vẫn luôn giữ một tư thế, không hề có động tác gì nữa.
Nàng ở dưới thân hắn, ánh mắt trong suốt đọng nước.
Rõ ràng là tư thế thân mật nhất, vì sao lại khiến người ta tuyệt vọng như vậy chứ?
Hồi lâu sau, hắn giận dữ nhưng lại cười, giọng nói càng lúc càng trầm thấp và đầy mê hoặc: “Nguyệt Nha Nhi, nàng thật sự .... khiến ta rất kinh hỉ.”
Mặc dù đã sớm chờ đơi, đã sớm chuẩn bị thật tốt, nhưng những lời hắn lúc này, mặt nàng vẫn không hề có chút huyết sắc nào.
Nếu là hắn của trước kia, thì sẽ ra sao? Có lẽ sẽ nổi trận lôi đình, có lẽ sẽ hét thật lớn la thật to, tóm lại, nhất định sẽ không như lúc này, cười lạnh, rồi lại nói với nàng, ‘nàng khiến ta rất kinh hỉ’.
Nàng đúng là vẫn còn xem nhẹ nam nhân này, năm tháng, quả là rất đặc biệt, khiến con người hoàn toàn thay đổi.
Trong lòng Nguyệt Nha Nhi trăm chuyển ngàn hồi, cuối cùng, lại không nhịn được nâng tay lên, muốn vuốt mặt hắn.
Sắc mặt hắn rõ ràng âm trầm, chỉ dùng một tay, đã kiểm soát được cổ tay nàng, để qua đỉnh đầu nàng, khiến nàng không thể cử động được, sau đó, để lộ ra nụ cười, chỉ là trong đôi mắt kia lại không có chút độ ấm nào: “Đã gả cho ai chưa?”
Thân mình nàng lành lạnh, nhìn hắn, tựa như muốn cười, nhưng lại không cười được: “Không có.”
Không có.
Hai chữ vân đạm phong kinh này, lại đủ để dậy lên trong lòng hắn cơn sóng gió dữ dội.
“Tốt quá.” Ngữ khí hắn cực đạm, từ từ ly khai khỏi cơ thể nàng.
Trong lòng Nguyệt Nha Nhi vừa thả lỏng, nghĩ đến hắn sẽ cứ như vậy mà rời đi, không ngờ hắn lại đột nhiên trở mình qua cơ thể nàng, từ sau lưng bắt đầu kề sát.
Nàng gắt gao nắm lấy tấm chăn dưới người, ngăn không để bản thân bật ra bất kỳ âm thanh nào.
Nhưng đối với hắn mà nói, nàng kiềm chế tiếng kêu, nhưng những tiếng ngâm vụn nhặt của nàng, toàn bộ đều là lý do để hắn ‘tàn phá bừa bãi’, hắn bức bách nàng, bằng cách khuất nhục, thừa nhận sự tồn tại của hắn.
Ngay giây khắc cuối cùng, Nguyệt Nha Nhi rốt cuộc không khắc chế được, vùi đầu vào môt bên gối, bật khóc thành tiếng.
Vòm ngực hắn chậm rãi tiếp hợp với đường cong duyên dáng trên lưng nàng, rồi đưa môi đến bên tai nàng: “Sao thế, cảm thấy oan ức sao? Nguyệt Nha Nhi, chính bản thân nàng tự nguyện theo ta hồi phủ, nay, sao lại làm ra vẻ trung trinh liệt nữ vậy? Huống hồ ... nàng còn trong sạch sao?”
Nàng cắn môi dưới, phảng phất không nghe đến lời hắn nói.
Tay hắn lại chậm rãi trườn lên eo lưng nàng, tay còn lại xoa vành tai trắng noãn của nàng, xoa nhẹ nhàng: “Đã cùng bao nhiêu nam nhân rồi? Một người, hai người hay ba người ... hả?”
Nguyệt Nha Nhi vẫn chôn mặt mình sâu trong chiếc gối mềm, còn tiếng khóc thì dần dần tan đi, chỉ còn lại tiếng khóc thút thít.
Hắn cười lạnh, cuối cùng không còn nhẫn nại được nữa, chống người đứng dậy, xuống giường mặc quần áo.
Nguyệt Nha Nhi vẫn nằm trên giường, phân nửa lưng lộ ra, vẫn không nhúc nhích.
Hắn mặc xiêm y xong, lại bước đến, lấy tay xoa làn da trơn bóng trên lưng nàng, chậm rãi trườn lên, đến khi nắm được gáy nàng, rồi mới dùng ít sức, đem mặt nàng chuyển hướng về phía mình, chỉ nghe tiếng cười, trên mặt lại không có nửa điểm vui tươi: “Nguyệt Nha Nhi, nghỉ ngơi sớm đi, khóc đến mức xấu xí thế này, cơ thể này là của nàng đấy.”
Trên mặt nàng, vệt nước mắt còn chưa khô, nghe xong những lời tốt đẹp vừa rồi của hắn, lại chậm rãi cong môi: “Đa ta Thập Nhị gia.”
Hắn nhìn nàng, trong mắt rõ ràng có một tia xem thường chợt lướt qua, sau đó hắn đứng thẳng người, phẩy tay áo bỏ đi.
Ra ngoài, gã tùy tùng tên Thuận nhi đang đốt đèn chờ ở cửa, thấy hắn bước ra, bèn tiến lên tiếp đón: “Thập Nhị gia.”
Trong màn đêm u tối, ánh sáng mỏng manh trong đèn lồng, ánh nến khi sáng khi tối.
Bỗng nhiên lúc đó hắn giận tím mặt, dùng một cước đá Thuận nhi cầm đèn lồng trên tay ra xa, Thuận nhi bị đá mạnh lên, nhìn xuyên qua ánh nến, ngẩng đầu lên, hắn bắt gặp sắc mặt chủ tử u ám khiến người ta sợ hãi, nhất thời sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, run cầm cập đứng lên, lui qua một bên.
Thập Nhị rời đi không lâu, Xảo nhi đã bước vào, thấy nàng nằm trên giường, nên bước đến xem xét, nhìn thấy cảnh này rõ ràng trợn tròn đôi mắt, liền khoa tay múa chân cả lên, ý muốn đi lấy nước hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu.
Trong lòng Nguyệt Nha Nhi hoàn toàn mờ mịt, dừng một lúc lâu, mới ngồi dậy, lấy tấm chăn che thân mình lại: “Phiền cô chuẩn bị nhiều nước một chút, ta muốn tắm rửa.”
Nguyệt Nha Nhi nhìn bóng dáng vội vàng rời đi của nàng, bỗng nhiên lúc đó, chỉ cảm thấy trong lòng ngập tràn lạnh lẽo, rồi dần dần lan khắp tứ chi, nhưng lại lạnh đến mức khiến cả người phát run.
Hôm sau, ý chỉ từ trong cung truyền đến, phong nàng thành Sườn vương phi của Vinh Thân vương.
Người đời đều biết bên cạnh đương kim hoàng thượng, được yêu quý nhất ba vị thân vương Di, Nghị, Vinh, nhưng trong phủ Vinh Thân vương đã có một Vương phi, nàng được thụ phong làm Sường Vương phi, cũng có thể nói là ‘thiên đại vinh sủng’.
Nhưng Nguyệt Nha Nhi thật không ngời, cùng đến với sự ‘Vinh sủng’ này, còn có Trưởng công chúa Bất Ly lén trốn ra cung.
Bất Ly tuổi vẫn còn nhỏ, vóc người vẫn chưa rõ lắm, nhưng cũng đã đẹp đến mức rung động lòng người, lúc ánh mắt kiêu căng miết qua người nàng, đều tràn đầy sự khinh thường.
Nàng nhớ mang máng, lúc ở Hoa Đô là lần đầu tiên nàng gặp vị Trưởng công chúa này, vẫn là một bé gái phấn điêu ngọc mài, còn nhìn nàng cười, nói với nàng: “Cô cũng đẹp lắm đó, nhưng không đẹp bằng mẹ ta.”
Lúc đó, người kia trả lời thế nào nhỉ?
“Tầm bậy, sao lại không đẹp bằng mẹ cháu chứ!”
Trong ngữ khí, rõ ràng đều ngập tràn sự kiêu ngạo và tự phụ.
Hắn so sánh nàng với thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Tịch Nhan quận chúa, khi đó, trong mắt hắn, nàng thậm chí còn đẹp hơn cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
Đường chân trời, lối địa ngục, chẳng qua cũng chỉ cách nhau một con đường thôi.
Hắn vẫn luôn là một thiếu niên thuần túy đơn độc, còn nàng trong mắt hắn, chung quy đã thành tàn hoa bại liễu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT