Thập Nhất vẫn đè lại tay nải của nàng, gằn từng chữ: “Ta hỏi nàng làm cái gì vậy?”

Linh Hi dùng sức kéo kéo hai cái, nhưng không thể tránh được bàn tay hắn, nên nàng liền thả tay ra, thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là muốn về nhà thăm cha mẹ thôi.”

Thập Nhất trầm mặc nhìn nàng.

Trầm mặc một lát, Linh Hi không thể chịu đựng được nữa, hít vào một hơi thật sâu, thản nhiên nói: “Thập Nhất gia, chàng còn nhớ rõ sao? Ngày đó ta đã nói với chàng, ta cũng sẽ tuyệt vọng.”

“Vì sao?” Hồi lâu sau, hắn thản nhiên mở miệng nói.

“Vì sao?” Linh Hi cảm thấy buồn cười, “Chàng tự hỏi một chút bản thân chàng đi, những lời nói ngày đó, chàng làm được sao? Ngày đó ta nói muốn chàng quên đi Thất tẩu của chàng, là chàng tự mình đáp ứng ta, chàng đã nói không có gì là không thể, nhưng kết quả thế nào? Chàng có từng cố gắng sao?”

“Sao nàng biết ta không có?”

Linh Hi chậm rãi lắc đầu: “Ta không biết chàng có hay không, ta cũng sẽ không xen vào việc chàng có thể quên hay không nữa, chàng luôn nhớ nàng, nhớ kỹ nàng, vậy thì tùy chàng. Thập Nhất gia, nay ta mệt mỏi rồi, muốn về bên cạnh cha mẹ để tẫn hiếu, xin chàng thành toàn cho ta.”

Ánh mắt Thập Nhất trầm xuống, nhìn chằm chằm nàng không hề chớp mắt. Mà Linh Hi cũng không sợ hãi chút nào, thản nhiên đối diện ánh mắt hắn.

Tầm mắt giao nhau hồi lâu, Thập Nhất bỗng nhiên giương tay kéo lấy tay nải trên vài nàng hung hăn ném xuống đất, sau đó tiến lên từng bước, đưa tay chế trụ gáy của nàng, hôn xuống.

Khí lực của hắn thật lớn, dùng một tay mà có thể chế trụ hai cổ tay của nàng, Thế nhưng Linh Hi cũng không hề động đậy, lúc nàng đang suy nghĩ nên làm thế nào để hắn buông mình ra, đột nhiên một trận thiên toàn địa chuyển, nàng đã bị hắn thuận thế áp đảo trên giường!

“Không cần --” Linh Hi thật vất vả mới thừa dịp vừa ngã xuống kéo ra khoảng cách với hắn, nghiêng đầu tránh đôi môi hắn, gian nan nói ra hai chữ, nhưng chớp mắt một cái, liền bị hắn ngăn chặn đôi môi nàng một lần nữa.

Hắn dùng sức hôn như vậy, giống như phải nuốt nàng vào vào bụng mới hả dạ.

Hắn, giống như rất bất thường. Sau khi Linh Hi bị hắn hôn đến mức thở hào hển, đây là ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu nàng. Hắn lại chôn mặt vào gáy của nàng, Linh Hi nhịn không được rung rung một chút, đưa tay nắm chặt quần áo hắn: “Thập Nhất gia, hoàng hậu nương nương còn đang chờ chàng, chàng dẫn nàng về phủ, chẳng lẽ không đi tiếp khách sao......”

Thập Nhất đột nhiên ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn khuôn mặt của nàng hồi lâu, bỗng nhiên vươn tay ra cố định khuôn mặt của nàng: “Tiết Linh Hi, là nàng trêu chọc ta trước!”

Khi lời này lọt vào trong tai Linh Hi, nàng nhịn không được cảm thấy rất buồn cười, nàng trêu chọc hắn khi nào chứ? Rõ ràng là hắn tự mình --

Đôi môi hắn lại lần nữa hạ xuống, Linh Hi lo lắng muốn tách rời khỏi hắn, nhưng nàng bất lực, cuối cùng, kềm lòng không đậu bắt đầu đáp lại hắn.

Cả hai dây dưa với nhau, quần áo từng món từng món được cởi ra quăng bừa bãi trên mặt đất.

Đột nhiên, trong nháy mắt hắn khẽ nâng thân mình lên, ánh mắt Linh Hi nhất ngưng lại, tay chân nàng cũng cứng lại theo.

Hai mắt giống như bị một cơn đau đớn kéo tới. Say gáy hắn là một dấu răng, đã không còn rõ ràng như đêm qua, nhưng vẫn có thể thấy được!

Bỏ món quần áo cuối cùng ra, hắn lại lần nữa hôn nàng.

Linh Hi ngây ngốc mặc cho hắn hôn, cảm giác hắn chậm rãi tiến vào cơ thể mình, nhịn không được nhắm hai mắt lại.

Không muốn nhìn nữa.

......

Tiếng rên rỉ cùng thở dốc giao hòa với nhau, toàn bộ quá trình nàng đều không mở mắt ra, mặc hắn bừa bãi hôn xuống, kích thích cùng khoái lạc liên tục kéo tới, nhưng nàng vẫn không nhìn hắn.

Thập Nhất cũng không ngờ nàng phản ứng như vậy, ngẫu nhiên tăng thêm lực đạo để nàng đáp lại hắn, hắn mở to mắt ra giống như đang cố hết sức làm một việc quan trọng.

“Không phải muốn đứa nhỏ sao?” Hắn thở hào hển, trầm giọng nói, “Mở to mắt đến.”

Linh Hi nghe được lời hắn nói, vốn đang nhíu mày, nhất thời nhíu càng chặt hơn, hé miệng ra, nhưng khống chế không được than nhẹ, rốt cuộc nàng cắn răng, rầm rì, một chữ cũng không nói.

Thập Nhất cố định bả vai của nàng, vừa nảy sinh ý nghĩ ác độc, ngoài cửa bỗng dưng truyền đến một tiếng gõ cửa.

Hắn dừng lại một chút, Linh Hi cũng nghe được, bất chấp tình trạng của hai người, mở mắt ra, vén màn giường lên, hướng ra ngoài nói: “Thúy Trúc, đừng tiến vào --”

Người ngoài cửa tựa hồ dừng lại một chút, sau đó truyền đến thanh âm của Tần Minh: “Vương gia, Vương phi, hoàng thượng tới.”

Tần Minh vừa nói xong câu này, không dám dừng lại ở cửa nữa, xoay người đi tới hành lang. Lại đợi hồi lâu, Thập Nhất mới từ bên trong đi ra, tóc tai có chút hỗn độn, sắc mặt cũng thập phần khó coi.

Tần Minh tự biết sai, khom người không dám nhiều lời.

Thập Nhất đi vào tiền viện, vừa vặn gặp được Hoàng Phủ Thanh Vũ đang muốn cùng Tịch Nhan rời đi, nhìn thấy ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ trở nên lãnh đạm, hắn cảm thấy nhịn không được ảm đạm: “Thất ca.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên lên tiếng, liền không nói một lời ôm lấy Tịch Nhan đi ra ngoài.

“Thất ca --” Thập Nhất còn muốn đuổi theo cùng hắn nói chuyện, đã thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu, vẫn là ánh mắt thản nhiên như cũ, nhưng lại giống như có thâm ý khác.

Thập Nhất nhìn Tịch Nhan trong lòng hắn, cuối cùng vẫn dừng chân lại, nghĩ nghĩ, quyết định ngày mai lại tiến cung gặp hắn.

Tịch Nhan theo Hoàng Phủ Thanh Vũ lên xe ngựa, bởi vì nhận thấy được Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Thập Nhất có gì đó không thích hợp, nàng đương nhiên muốn đặt câu hỏi, hỏi hồi lâu, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới rốt cuộc không tình nguyện nói cho nàng biết Thập Nhất đang “Vi tình sở khốn”. Tịch Nhan bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, đôi mắt đen láy bỗng nhiên chuyển động xoay tròn.

Hoàng Phủ Thanh Vũ thu tất cả vào trong mắt, không khỏi cảm thấy buồn cười, cũng bất động thanh sắc giả vờ ngó lơ, giống như không nhìn ra.

Lúc Thập Nhất trở về phòng Linh Hi, nàng đã thay đổi xiêm y chỉnh tề, ngồi ở trên ghế, tư thế ngồi nghiêm chỉnh, thấy hắn tiến vào, thân mình bỗng nhiên cứng đờ, vẻ mặt tuy rằng cứng ngắc, nhưng trên lại mặt đỏ ửng làm thế nào cũng không che được.

Thập Nhất tiến lên ngồi xuống bên cạnh nàng, nàng lập tức liền nhích ta một chút, ngồi cách xa hắn.

Thập Nhất hơi nhướng mày nhìn nàng, Linh Hi chỉ nghiêng đầu nhìn về một bên, cố ý tránh tầm mắt hắn.

Thập Nhất vươn tay muốn cầm lấy bàn tay nàng đặt trên bàn, nàng lập tức liền rụt trở về, sau đó đứng dậy: “Thập Nhất gia, ngài nên đi rồi.” Dừng một chút, tựa hồ nhận thấy được mình không đúng, nàng sửa lời nói: “Ngài nên trở về quân doanh đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play