Thử một lần, cũng không phải không thể. Nói cách khác, hắn quả thực vẫn nghĩ đến Thất tẩu của hắn. Nhưng mà, nay hắn lại nói như vậy, có phải nàng nên cảm thấy may mắn hay không, may mắn hắn còn hiểu được phải tự cứu vớt bản thân mình?
Đêm càng sâu.
Gối lên đầu trong khuỷu tay hắn, nhìn khuôn mặt hắn gần ngay trước mắt, trong lòng Linh Hi như chú nai con đang hoảng loạn.
Đã bao lâu rồi nàng không gần hắn như vậy? Từ sau khi chinh đông trở về kinh, họ liền không đồng giường cộng chẩm nữa, mấy lần sau khi nàng đi theo hắn chinh phạt Đại Sở, trong quân trướng, cả hai cũng phân giường mà ngủ, sau này thì càng không cần phải nói tới nữa.
Nàng nhịn không được thở dài một hơi, thanh âm cực nhẹ, nhưng nam nhân bên cạnh lại lập tức mở mắt ra, ánh mắt thanh minh nhìn nàng.
Tuy rằng hai người sớm đã có phu thê chi thực, nhưng bốn năm nay dù sao cũng chỉ gần nhau như vậy vài lần, hơn nữa cũng đã là chuyện thật lâu về trước rồi, cho nên giờ phút này, Linh Hi vẫn không khỏi có chút xấu hổ, liền rụt lui vào trong chăn.
Hắn đột nhiên giữ chặt thắt lưng của nàng, Linh Hi bị hắn ôm chặt nên không thể động đậy, chỉ còn cách mở to hai mắt nhìn hắn.
Kỳ thật nàng chưa bao giờ nói với hắn, nàng thích nhất là nhìn lén hắn. Vì vào thời điểm ấy, trên mặt hắn không có lạnh lùng cùng nghiêm túc như lúc ban ngày, cũng không có buồn bực không vui, mà ngẫu nhiên lại hiện lên tà khí bức người làm người ta tim đập thình thịch.
Linh Hi đỏ mặt nở nụ cười, đôi môi hứng lấy nụ hôn của hắn, hơn nữa nàng còn đáp lại hắn.
Bàn tay to cởi từng lớp quần áo của nàng, da thịt trắng như tuyết dần dần lộ ra, hắn bỗng dưng chạm được vết sẹo trên bụng nàng.
Bàn tay Thập Nhất bỗng dưng rụt lại, thân thể Linh Hi cũng cứng đờ, lúc bốn mắt nhìn nhau, trong mắt hắn tựa hồ sinh ra sự do dự.
Trong lòng Linh Hi vô cùng bấn loạn, sợ hắn lại mất hứng nên nàng cắn răng lấy hết dũng khí kéo đầu hắn xuống, hôn hắn thật sâu, bàn tay lớn gan mang theo bàn tay cứng đờ của hắn tiếp tục di chuyển xuống dưới!
Cho đến khi cảm giác được rõ ràng thân thể khô nóng cùng rung động của nhau, rốt cuộc Linh Hi mới thoát khỏi đôi môi hắn, quay mặt qua chỗ khác, thở hổn hển thật to.
Hắn lại cúi đầu xuống, đỡ lấy khuôn mặt của nàng, trán chạm trán cùng nàng, hô hấp giao hòa với nhau, liền cực kỳ thong thả tiến vào thân thể của nàng.
“Thập Nhất thẩm thẩm, con mệt mỏi quá, có thể nghỉ ngơi không?”
Thanh âm non nớt của Bất Ly truyền tới, làm Linh Hi đang ngủ gà ngủ gật lập tức bừng tỉnh, cơ hồ làm nàng sợ tới mức nhảy dựng lên, nhìn nhìn Bất Ly ở đằng kia đang đứng tấn, bộ dáng có vẻ sắp khóc, nàng nhịn không được oán mình thật vô ý, vội nói: “Ly Nhi, mau tới đây nghỉ ngơi một chút, đừng mệt để mệt mỏi.”
Thật ra thì cô bé trong lúc cao hứng mới đòi học công phu thôi, cho tới bây giờ Linh Hi cũng không nghĩ muốn cô bé quá vất vả.
Bất Ly ngồi xuống ở bên cạnh nàng, nhịn không được cong cong chiếc miệng thầm oán nói: “Gần đây mẫu thân cũng giống nhau với Thập Nhất thẩm thẩm, sao ngủ như muốn hôn mê bất tỉnh thế không biết. Mỗi buổi sáng khi Ly nhi đi gặp mẫu thân, mẫu thân vẫn còn đang ngủ.”
Linh Hi nghe xong, khuôn mặt nhịn không được hơi hơi đỏ lên. Nàng ngủ gà ngủ gật quả thật là vì nghỉ ngơi không tốt. Buổi tối hôm kia ở trong xe ngựa nằm trong lòng Thập Nhất một đêm, tối hôm qua lại cùng hắn ép buộc hơn nửa đêm, hôm nay sáng sớm lại tiến cung, thật sự là có chút không chịu nổi.
Để làm cho mình tỉnh táo lại, Linh Hi đứng lên, cười nói: “Ly nhi, thẩm thẩm múa một bộ kiếm pháp cho con xem, như thế nào?”
Vừa nói xong, hàn kiếm bay ra khỏi vỏ, từng chiêu từng thức của bộ Thanh Vân kiếm pháp được nàng múa vô cùng lưu loát gọn gàng, Bất Ly đứng một bên nhìn xem không ngừng vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Nhưng thân thủ của Linh Hi hiện nay tất nhiên không bằng trước kia, Thanh Vân kiếm lại là kiếm pháp tràn ngập sự mạnh mẽ của của nam tử, nàng chỉ mới múa được một nửa, thì càm thấy hình như ăn không tiêu, bất đắc dĩ phải dừng lại, thở hổn hển, đột nhiên nghe Bất Ly gọi một tiếng: “Thập Nhất thúc!”
Linh Hi quay đầu lại, quả thật bắt gặp Thập Nhất đang đứng không xa ở phía sau mình, nhìn về Bất Ly cười cười. Trong lòng nàng vui vẻ, bèn tiến ra đón, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ta múa có được không?”
Thập Nhất thấy nàng ra đầy mồ hôi, thở còn không ra hơi, đôi mắt linh hoạt nhìn mình, nhịn không được mỉm cười: “Hay. Học bao lâu rồi?”
Linh Hi giảo hoạt cười: “Đã học từ rất lâu rồi, nhưng chỉ là học lén thôi.” Dừng một chút, lại nói: “Sao chàng lại đến đây?”
Thập Nhất đưa ánh mắt chuyển sang phía Bất Ly: “Ta đến xem Ly nhi học công phu như thế nào thôi.”
Bất Ly bất mãn mân mê chiếc miệng nhỏ nhắn: “Con tập luyện rất giỏi!” Nói xong cô bé thật sự đứng lên, đứng tấn rất đúng phương pháp: “Thập Nhất thúc, người xem con đứng tấn có giỏi không?”
Thập Nhất cùng Linh Hi ngồi xuống ở bên cạnh, quả thật nhìn kỹ Bất Ly đứng tấn, gật đầu nói: “Ừ, không tệ, để ta xem con có thể đứng được bao lâu.”
“Được!” Bất Ly lập tức lấy hơi, như quyết tâm muốn biểu diễn cho Thập Nhất thúc nhìn xem.
Linh Hi cười khẽ một tiếng, ngồi được một lát, nàng lại ủ rũ ngáp dài ngáp ngắn, vụng trộm liếc mắt nhìn Thập Nhất một cái, thấy hắn vẫn đang mỉm cười nhìn Bất Ly đứng tấn, liền tựa đầu vào vai hắn.
Thập Nhất không hề động đậy, tùy ý để nàng dựa vào.
Trong lòng Linh Hi rất vui mừng, an tâm nhắm mắt lại, bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.
Nhưng vừa mới nhắm mắt lại một lát, trong tay đột nhiên bị nhét một thứ gì đó, Linh Hi mở mắt ra, vừa cúi đầu xuống đã nhín thấy một cái túi giấy nho nhỏ. Nàng quay đầu liếc mắt nhìn Thập Nhất một cái, hắn vẫn đang nhìn Bất Ly, dáng vẻ yên tĩnh không động đậy.
Linh Hi cúi đầu mở túi giấy ra, vừa nhìn thấy, thiếu chút nữa cao hứng kêu to lên. Thì ra trong túi có rất nhiều viên kẹo đủ các màu, mỗi viên to bằng hạt trân châu, nhìn qua rất trong suốt, nhất định là ăn cực kỳ ngon. Nàng nhịn không được lại quay đầu nhìn về phía nam nhân bên cạnh, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Thanh Dung.”
Hắn vẫn không nhìn nàng, chỉ thản nhiên nhỏ giọng nói: “Cất kỹ đi, đừng để Bất Ly thấy được. Con bé tuổi còn nhỏ, không thể ăn nhiều đồ ngọt.”
Linh Hi vui vẻ đáp ứng một tiếng, lập tức bỏ một viên vào miệng, cảm thấy vị ngọt thấm vào tận đáy lòng, lúc này mới đem phần còn lại cất thật kỹ. Ngẩng đầu lên nhìn ngắm bầu trời, nàng bỗng nhiên nhớ tới một điều: “Thanh Dung, chờ đến khi thời tiết nóng, ta làm tuyết ngẫu ti cho chàng ăn nhé.”
Tuyết ngẫu ti. Giống như ký ức đã xa xôi lắm rồi. Nhưng Thập Nhất vẫn còn nhớ rõ như cũ, cười nhẹ, gật gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT