Mùa xuân Thành đức năm thứ tư, hoàng đế Bắc Mạc Hoàng Phủ Thanh Vũ tổ chức đại hôn, một lần nữa cưới đệ nhất mỹ nhân danh chấn thiên hạ -- quận chúa Hoa Tịch Nhan.

Thời tiết ngày xuân vô cùng tốt, Linh Hi mặc lễ phục vương phi dầy nặng đứng ở trước tẩm cung mới xây của hoàng hậu, mang thân phận là Nghị thân vương phi đứng phía trước một đám mệnh phụ phu nhân, chờ đợi phượng giá giá lâm đến để quỳ lạy tham bái.

Lúc này, thừa dịp phượng giá còn chưa tới, Thúy Trúc mang vẻ mặt lo lắng thật cẩn thận tiến đến bên cạnh nàng, lấy ra khăn tay lau mồ hôi trên trán của Linh Hi, sầu lo nói: “Tiểu thư, người thật sự chịu đựng được sao?”

Linh Hi gật đầu cười cười: “Em xem ta trở thành tiểu thư được nuôi dưỡng ở khuê phòng sao?”

Thúy Trúc bĩu môi, không thèm trả lời, nhưng trong lòng rất rõ ràng, từ sau nhát dao nửa năm trước, hiện nay tuy rằng thân thể Linh Hi nhìn như đã hoàn toàn khôi phục, nhưng lúc ấy thật sự bị thương quá nặng, thế cho nên sau khi khang phục, thân thể của nàng so với lúc trước kém đi rất nhiều, Thúy Trúc biết nhất định là bị nhát dao kia làm cho nguyên khí bị thương, nhưng ai dám nói nay tiểu thư như vậy không quan hệ gì với Thập Nhất gia chứ?

Sau sự kiện lần đó, Linh Hi ở trong viện của hắn dưỡng thương, hắn chưa từng trở về vương phủ, nghe nói thường xuyên ở lại trong cung, về phần thời gian còn lại ở nơi nào, không ai biết được. Sau đó, Linh Hi cũng nhận ra được chuyện gì, khi thân mình chuyển biến tốt, liền cố ý trở về viện của mình, sau này mới thỉnh thoảng nghe được tin tức Thập Nhất Vương gia trở về vương phủ, nhưng một lần cũng không hề xuất hiện ở trước mặt Linh Hi. Còn Linh Hi vì đang dưỡng thương, nửa năm qua cũng rất ít khi đi ra ngoài, thế cho nên cho tới bây giờ, hai người ngay cả mặt mũi cũng không hề chạm qua! Nhưng vị tiểu thư này của nàng, trên mặt xem có vẻ như tùy tiện, cái gì cũng không để ý, nhưng nàng làm sao có thể không biết trong lòng tiểu thư chưa từng quên được Thập Nhất gia chứ?

Vợ chồng xa lạ, yêu chuyển thành thù, làm sao không đả thương người?

“Được rồi được rồi.” Linh Hi vừa nhìn thấy ánh mắt của Thúy Trúc liền cảm thấy trong lòng phát lạnh, vừa cười vừa đuổi nàng ta đi, “Mau tránh ra, phượng giá hoàng hậu sắp tới, chẳng lẽ ngươi muốn ta bị người ta kéo đi trị tội sao, nói là ta vô lễ với hoàng hậu nương nương?”

Khi nói chuyện, quả nhiên, Tịch Nhan ngồi trên loan giá hoàng hậu đã đến phía trước, Thúy Trúc vội vàng trốn ra phía sau, còn Linh Hi mang theo một đám mệnh phụ quỳ xuống, đợi khi loan giá đi qua cùng hô to nói: “Hoàng hậu nương nương tân hôn cát tường, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”

Loan giá đến trước cung liền dừng lại, sau đó, Tịch Nhan với chiếc khăn hỉ trên đầu được người ta dìu xuống, dáng người yểu điệu chậm rãi đi vào trong cung.

Linh Hi nhìn thấy thân ảnh kia biến mất sau cửa cung mới nhịn không được cúi đầu cười.

Bây giờ, rốt cuộc hắn có thể nhìn thấy Thất tẩu bất kỳ lúc nào rồi, có lẽ trong lòng vừa vui vửa buồn đây.

Buổi chiều, trong cung tổ chức đại yến cho phép quần thần mang theo gia quyến tham dự, Linh Hi không nhìn thấy Thập Nhất, nhưng cũng âm thầm suy nghĩ tới nguyên nhân hắn không xuất hiện. Hắn đại diện Hoàng Phủ Thanh Vũ đến Tây Càng cầu hôn, còn phụ trách đón hoàng hậu đến đây, chắc hẳn là rất mệt mỏi, nhưng mà ai biết được trong đó còn có nguyên nhân khác chứ?

Vừa mới khai tiệc không được bao lâu, Linh Hi liền mang theo Thúy Trúc ra khỏi hội trường, vốn nàng định hồi phủ, lại sợ bị người khác nhìn thấy nói nàng bất kính linh tinh sẽ liên lụy Thập Nhất, nên chỉ mang theo Thúy Trúc đi đến Ngự hoa viên.

Không nghĩ ngờ đi được nửa đường nàng lại gặp được Bất Ly đang giận dỗi, đi theo phía sau là các cung nữ cùng mama, đều không khuyên được vị trưởng công chúa này.

“Thập Nhất thẩm thẩm!” Bất Ly vừa nhìn thấy nàng, lập tức cất giọng gọi nàng một tiếng, Linh Hi cười tiến ra đón, lại nghe cô bé nói, “Thập Nhất thẩm thẩm, thẩm thẩm nói cho con biết phụ thân cùng mẫu thân ở nơi nào, bọn họ không ai chịu nói cho con biết!”

Linh Hi mới nhớ tới tẩm cung Tịch Nhan vừa được xây mới, chắc là vị tiểu trưởng công chúa này cũng không biết được ở đâu, cô bé càng không biết tối nay là đêm động phòng hoa chúc của cha mẹ mình, làm sao có thể để cho cô bé đến làm ầm ĩ chứ? Nghĩ đến đây, Linh Hi nhịn không được dở khóc dở cười, ngồi xuống nắm tay Bất Ly nói: “Con đó, hiện tại về tẩm cung của mình trước đi, ngoan ngoãn ngủ một giấc, khi thức dậy nhất định có thể nhìn thấy phụ thân cùng mẫu thân .”

Bất Ly mất hứng cong cong khóe miệng, khẽ hừ nói: “Nhưng hôm nay là sinh nhật con mà, bọn họ làm sao có thể không đến thăm con chứ?”

Linh Hi quả thật không ngờ điểm này, nhất thời cả kinh: “Sinh nhật? Hôm nay con mấy tuổi ?”

Bất Ly ủy ủy khuất khuất vươn bốn ngón tay ra, Linh Hi cười cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô bé: “Thẩm thẩm đã quên sinh nhật con, như vậy đi, ta sẽ tặng con quà sinh nhật nhé?”

“Thẩm thẩm có thể tặng con cái gì?” Bất Ly ngẩng đầu lên, trong giọng nói vẫn không khỏi mang theo sự kiêu ngạo.

Linh Hi nghĩ nghĩ, vị trưởng công chúa này được sủng ái vô pháp vô thiên, dù mình cố gắng lắm cũng không thể tặng thứ gì quý giá cả. Vừa xoay đầu, bỗng dưng nàng nhìn thấy dưới cây đại thụ bên cạnh có hàng trúc, nhất thời có chủ ý: “Thẩm thẩm luyện cho con xem một bộ kiếm pháp, con muốn xem không?” Nói xong, Linh Hi đứng dậy đi qua, bẻ hai cành cành trúc, lui ra sau vài bước, tránh làm Bất Ly bị thương, sau đó ném một cành trúc cho Thúy Trúc đang đứng sững sờ ở nơi đó, chuẩn bị xong tư thế, cất cao giọng nói: “Thúy Trúc, Lưu Vân kiếm!”

Thúy Trúc vốn đang lo lắng thân thể của nàng, bỗng dưng cả kinh, bắt được cành trúc nàng ném tới, Linh Hi xuất chiêu sắp đâm lại đây. Thúy Trúc đối với loại kiếm pháp này nọ vốn cũng không quen thuộc, kích động miễn cưỡng cản được hai chiêu, cành trúc trong tay liền bị Linh Hi đánh bay --

Linh Hi đang thầm than, lại đột nhiên nghe được một giọng nam truyền đến: “Thập Nhất tẩu, để đệ đánh với tẩu!”

Thập Nhị phi thân bay đến, tiếp được cành trúc do Thúy Trúc bị đánh văng ra, trầm giọng cười: “Thập Nhất tẩu, xin lãnh giáo Lưu Vân kiếm của tẩu!”

Linh Hi ngẩn ra, nhưng cũng nở nụ cười: “Được.”

Được hơn mười chiêu, hô hấp của Linh Hi trở nên dồn dập, dù sao sức lực nam nữ cũng cách xa, hơn nữa hiện nay thân thể nàng cũng không như trước, khí thế liền yếu đi một chút. Thập Nhị thấy thế, không khỏi xuất chiêu cùng lực đạo giảm bớt, nhưng lại làm cho Linh Hi phát hiện ra khe hở. Nàng nhanh chóng xoay người, cành trúc trong tay xuất ra đã gạt bay cành trúc của Thập Nhị, chỉ về phía cổ họng hắn.

Đứng ở cách đó không xa Bất Ly vui mừng vỗ tay nở nụ cười: “Thập Nhị thúc bị Thập Nhất thẩm thẩm đả bại ! Thập Nhị thúc thật vô dụng!”

Linh Hi cũng nhịn không được nở nụ cười: “Thập Nhị đệ, đệ không nên khinh địch.”

Thập Nhị cũng không phục nhướng mày, nhìn về phía sau Linh Hi: “Thập Nhất ca, chiêu cuối cùng này của Thập Nhất tẩu hình như là xuất phát từ Thanh Vân kiếm pháp của huynh đó?”

Linh Hi ngẩn ra, còn chưa phục hồi tinh thần lại, cành trúc trong tay đã “Ba” một tiếng rơi xuống đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play