Khi Thập Nhất vội vàng chạy về bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ thỉnh tội, chiến sự giữa Bắc Mạc và Đại Sở đã tạm thời lắng xuống, một là vì nghĩ ngơi hồi phục, hai là vì Đại Sở đã không còn sức lực đánh trả nữa, căn bản không đủ khả năng gây ra họa. Mà lúc này, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng di chuyển đến thành Hoa Đô dưỡng bệnh.
Khí sắc của Hoàng Phủ Thanh Vũ không tốt thản nhiên nhìn thoáng qua Thập Nhất đang quỳ trước thư án, trầm giọng nói: “Đứng lên nói chuyện.”
Thập Nhất cúi đầu quỳ gối nơi đó, vẫn không hề nhúc nhích.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được cúi đầu ho khan vài tiếng, Thập Nhất vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, lập tức đứng lên: “Thất ca.”
Đợi cho hô hấp bình phục, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng bất động thanh sắc nâng tay mình lên đẩy hắn ra, cười nhẹ, nói: “May mà trong lòng đệ còn có Thất ca này.”
Trong lòng Thập Nhất giống như có trăm ngàn con trùng đang cắn xé vào tim, đau đớn khổ sở đến nỗi ngay cả nói cũng nói không được.
“Đệ muốn làm như thế nào thì phải do chính đệ quyết định.” Ngữ khí của Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn lãnh đạm như cũ, “Lúc này đây, ta tuyệt đối không ngăn cản đệ nữa.”
Lưng Thập Nhất cứng lại, cúi đầu gọi một tiếng: “Thất ca......”
Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chưa lại nhìn hắn, ngược lại hướng ra phía ngoài hoán một tiếng:“Lão Thập Nhị, đệ vào đi.”
Thập Nhị đẩy cửa tiến vào, ánh mắt tràn ngập nỗi lo lắng dành cho Thập Nhất: “Thất ca, chuyện gì vậy?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được lại ho khan vài tiếng, nói: “Đệ thay ta đi Tây Càng một chuyến, đón Thất tẩu của đệ đến đây, chú ý phải đúng mực, đừng để cho Hoa Quân Bảo biết.
Thập Nhị nghe xong, vừa muốn gật đầu đáp ứng, Thập Nhất bỗng nhiên mở miệng: “Thất ca, hãy để cho đệ đi đi, đệ sẽ đi đón Thất tẩu đến đây.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhìn hắn một cái, từ chối cho ý kiến.
Ánh mắt Thập Nhất kiên định: “Thất ca, đệ nhất định đưa Thất tẩu cùng Bất Ly bình yên vô sự đến với huynh, ngay lập tức khởi hành.” Nói xong, hắn vỗ vỗ bả vai Thập Nhị, “Phải chiếu cố Thất ca thật cẩn thận.”
Nhìn Thập Nhất xoay người ra khỏi thư phòng, trong lòng Thập Nhị không khỏi sầu lo: “Thất ca?”
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi trầm tĩnh lại, cười nhẹ: “Để cho hắn đi đi, không có việc gì đâu. Đúng rồi, nha đầu Tiết gia kia đâu?”
Thập Nhị nghe hắn hỏi, trong lòng liền nhịn không được trào dâng nỗi đau xót, thở dài một hơi thật dài.
Thập Nhất vừa mới ra đến cửa thư phòng, bỗng dưng nhìn thấy trong hoa viên nhỏ phía trước có bóng người chợt lóe, sau đó trốn vào sau hòn giả sơn. Hắn trầm mặt, làm bộ như không nhìn thấy, quay đầu rời khỏi hoa viên nhỏ này.
Phía sau hòn giả sơn, Linh Hi vô lực cuộn người lại, ngẩng đầu nhìn lên trời.
Nàng đã đáp ứng sẽ không cố ý tới gần hắn nữa, nàng sẽ đứng từ phía xa xa nhìn hắn, như vậy cũng đủ rồi. Giống như trên đường đi đến nơi này, hắn luôn luôn phóng ngựa dẫn đầu, Thập Nhị đi theo phía sau hắn, còn nàng, đi theo từ rất xa, không tới gần, không xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng đến tột cùng vì sao hắn đột nhiên liền xa cách như vậy, nàng thật sự không rõ, chỉ có cắn răng thừa nhận mọi chuyện mà thôi.
Linh Hi ngồi hồi lâu ở trong lương đình trong hoa viên, tim đập mạnh và loạn nhịp, bỗng nhiên nghe được phía sau có tiếng bước chân truyền đến, sau khi nàng hít vào một hơi thật sâu mới quay đầu nhìn lại, đã nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi đi đến, nhìn nàng mỉm cười: “Ngắm hoa sao?”
Linh Hi vô lực quay mặt qua chỗ khác, lắc lắc đầu.
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi xuống đối diện với nàng, dừng một chút, lại lên tiếng nói: “Ta đã cho Thập Nhất đến Tây Càng làm việc rồi.”
Tây Càng làm việc? Nghe vậy, vẻ mặt Linh Hi vốn đang hoảng hốt bỗng nhảy dựng lên, mở to hai mắt nhìn hắn: “Làm chuyện gì? Huynh để cho chàng đi tìm quận chúa Tịch Nhan sao?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười, nâng tay ý bảo nàng trấn định: “Muội yên tâm đi, không có việc gì đâu.”
Không có việc gì! trong lòng Linh Hi nóng đến độ như có lửa thiêu, làm sao có thể không có chuyện gì chứ? Bất luận tâm tình của hắn hiện nay như thế nào, chỉ nói đến ảnh hưởng của vị quận chúa Tịch Nhan kia đối với hắn, ai biết hắn nhìn thấy nàng sẽ có phản ứng gì? Nhưng đối diện với vẻ mặt thong dong của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng nên giải thích cho hắn như thế nào đây? Lòng Linh Hi nóng như lửa đốt ở trong đình đi tới đi lui, bỗng nhiên nói: “Thất ca, huynh cho muội cùng chàng đi đi, muôi hiện tại phải đuổi theo chàng, có thể chứ?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn mỉm cười nhìn nàng như cũ, bỗng nhiên nói: “Muội còn nhớ rõ ngày đó ở ngoài quân doanh ta đã nói với muội những gì không?”
Linh Hi có chút hoảng hốt, sau một lát, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Muội nhớ rõ. Chính là bởi vì muội nhớ rõ những lời nói của Thất ca, cho nên mặc dù tình hình đã đến nông nổi này, muội cũng không nghĩ tới sẽ buông tay chàng. Chàng không muốn nhìn thấy muội, muội liền đứng từ phía xa xa, canh chừng cho chàng thì tốt rồi, muội sẽ không ép buộc chàng nữa, cũng sẽ không cố ý tiếp cận lấy lòng chàng...... Thất ca, muội làm như vậy, đúng không?”
Nhìn ánh mắt nhòe lệ của nàng, Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ gật đầu nở nụ cười: “Muội là một cô nương thông minh hiểu rõ đại cuộc, sao lại không biết nên làm như thế nào?”
Linh Hi chậm rãi rũ mắt xuống, trong lòng vẫn khó có thể che giấu nỗi lo lắng. Mặc dù hắn chán ghét nàng như thế nào nàng cũng không sao cả, nhưng nàng phải làm như thế nào để có thể trơ mắt nhìn hắn vì Thất tẩu mà tiếp tục thống khổ chứ?
Tuy rằng Tịch Nhan hiện nay không nhận biết Thập Nhất, nhưng bởi vì không hề bị ai ngăn cản, huống hồ lúc trước Thập Nhất còn lẻn vào hoàng cung Đại Sở gặp mặt nàng, cho nên Thập Nhất cũng vô cùng thuận lợi đưa nàng ra khỏi hoàng cung Tây Càng, đi đến trại hoa.
Dọc theo đường đi tinh thần Thập Nhất cũng không tốt lắm, thường hay thất thần, nhưng thật ra so với tinh thần của một thai phụ như Tịch Nhan lại không giống nhau.
Vào một ngày xe dừng lại nghỉ ngơi, Bất Ly ở bên cạnh chơi đùa, Tịch Nhan ngồi ở trên một tảng đá uống nước, nàng bỗng dưng nhìn thấy Thập Nhất đứng thất thần ở phía trước, rốt cuộc nàng nhịn không được gọi hắn một tiếng: “Uy, Thập Nhất đệ?”
Thập Nhất phục hồi tinh thần lại, vẻ mặt vẫn mang theo sự hoảng hốt: “Thất tẩu, có chuyện gì?”
Tịch Nhan đem chén nước đặt ở bên chân: “Chúng ta trò chuyện đi, ta nhớ rõ Thất ca của đệ từng nói qua, trước kia chúng ta rất thân thiết, có phải hay không?”
Thập Nhất nghĩ nghĩ, gật đầu cười: “Quả thực rất thân.” Ngay cả chuyện không thể cho Thất ca biết cũng bị nói ra, nàng đối với hắn xem như rất thân thiết đi.
Tịch Nhan quay đầu nhìn hắn: “Vậy đệ nói cho ta biết, đệ vừa mới đứng ở chỗ kia nghĩ cái gì vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT