Từ đó về sau, Linh Hi vẫn theo sát bên cạnh Thập Nhất, sau hai năm gả cho hắn, rốt cuộc nàng cũng có một chút cảm giác vợ chồng, mỗi khi tỉnh lại lúc nửa đêm, nàng lại phát hiện mình nằm ở trong lòng hắn, đó là cảm giác thỏa mãn nói không nên lời. Cũng không biết là cố ý hay là vô tình, trong lúc đó bọn họ không hề nhắc tới Mẫu Đơn, lại càng không đề cập đến Thất tẩucủa hắn, điều duy nhất không thay đổi là hắn vẫn rất ít khi mở miệng với nàng, nụ cười cũng thập phần bình thản. Nhưng mà bất luận như thế nào, Linh Hicũng giống như hình bóng của hắn, quân đội đi đến đâu, hắn ở nơi nào, nàng sẽ ở nơi đó.

Trong quân không phải không biết sự tồn tại của nàng, có lẽ có người đã nhận ra được nàng là nữ tử, cũng có lẽ những người đó nghĩ nàng là nam sủng củahắn cũng nên, nhưng tất cả đều làm bộ như không biết, đành phải mở một mắt nhắm một mắt thôi.

Cứ như vậy ngày lặng lẽ trôi qua, mãi cho đến nửa năm sau, rốt cuộc hắn đã thành công chinh phục cơ hồ tất cả các bộ lạc ở phía đông, còn lại một ít bộ lạc nhỏ cũng đều chủ động đầu hàng Bắc Mạc, có thể nói là đại công cáo thành.

Trong tiếng hoan hô đinh tai nhức óc vang vọng toàn bộ quân doanh, tâm Linh Hi lại vô thanh vô tức trầm xuống.

Đánh thắng, nói cách khác, chính là thời điểm trở lại kinh thành. Không ai biết nàng có bao nhiêu sự không mong muốn trở về, nàng tình nguyện tiếp tục ở cùng với hắn trong quân đội như vậy, cả đời cũng được, ít nhất không cần phải trở về đối mặt với triều chính phân tranh, không cần đối mặt với món nợ mà phủ Hộ quốc công nợ hắn, nợ Mẫu Đơn...... Linh Hi không biết, trong lòng hắn có giãy dụa giống nàng hay không, kỳ thật, nàng quả thực ích kỷ hy vọng rằng hắn có.

Khi Thập Nhất đi vào trong doanh trướng, nàng đang đứng ở trước khôi giáp của hắn với dáng vẻ run sợ, ngay cả hắn tiến vào cũng không hay biết. Gần đây bộ dáng này của nàng xuất hiện càng ngày càng nhiều, kỳ thật hắn không phải không biết, chẳng qua làm bộ như không có thấy mà thôi.

Cho đến khi hắn ngồi xuống ở bên giường, nàng mới giật mình hoàn hồn, quay đầu nhìn hắn nở nụ cười.

Thập Nhất cũng cười nhẹ, nói:“Ngày mai khởi hành hồi kinh.”

“Đã biết.” Linh Hi đáp, đi đến ngồi xuống bên cạnh hắn, tựa đầu vào trên vai hắn, cười nói:“Ta rốt cuộc có thể không phải buồn bực sống trong quân trướng này nữa, cũng rốt cuộc có thể không bị người khác cho rằng là nam sủng của chàng nữa.”

Hắn làm như cười nhẹ một tiếng, nhưng ngay cả khí lực quay đầu nhìn hắn Linh Hi cũng không có, miễn cưỡng nở nụ cười nói:“Nếu sáng sớm ngày mai muốn khởi hành, hôm nay ta muốn nghỉ ngơi sớm một chút. Chàng muốn cùng bọn họ uống rượu chúc mừng sao? Nhớ rõ uống ít một chút, đừng có không cự tuyệt bất kỳ ai đến mời rượu, không thôi lại bị bọn họ chuốc say.”

Linh Hi liền đứng dậy đi tìm xiêm y cho hắn, tìm một bộ y phục màu xanh đen thường ngày giúp hắn thay đổi. Nàng một bêngiúp hắn cài nút, khi cài đến cái cuối cùng, tay nàng lại đột nhiên bị hắn nắm lấy. Linh Hi giật mình, nâng mắt nhìn về phía hắn.

Ánh mắt hắn thâm thúy, nàng trước sau như một nhìn không thấu, lại nở nụ cười:“Không đi sao?”

Thập Nhất không mở miệng, Linh Hi nghĩ nghĩ, nhắm mắt lại kiễng mũi chân lên, còn hắn rốt cuộc chậm rãi cúi xuống in lên đôi môi của nàng.

Miệng lưỡi giao nhau, thân mật như thế đã lâu rồi mới có. Kỳ thật nửa năm nay, tuy rằng bọn họ cơ hồ hàng đêm đều đồng giường cộng chẩm, nhưng chân chính thân mật lại thiếu đến mức đáng thương, thậm chí Linh Hi dùng ngón tay để đếm cũng không vượt qua được hai bàn tay. Nhưng mỗi một lần, nàng đều tỏ vẻ như thể tham luyến sự ấm áp mà hắn mang đến cho nàng.

Đêm nay, hắn quả nhiên không đi ra ngoài cùng mọi người uống rượu, mà ở lại doanh trướng sưởi ấm cho nàng.

Nửa tháng sau, Thập Nhất Vương gia dẫn đầu đại quân khải hoàn trở lại kinh thành, toàn thành hoan hô chào đón.

Vào thành, việc đầu tiên Thập Nhất phải làm là tiến cung, Linh Hi tuân theo sự phân phó của hắn:“Ta về phủ trước chờ chàng.” Thập Nhất gật đầu, giơ roi thúc ngựa rời đi, Linh Hi quay đầu ngựa lại, trở về Nghị thân vương phủ.

Rửa mặt chải đầu xong, thay đổi váy sam đã cũ, nhưng trong lòng Linh Hi lại không có cảm giác thoải mái gì. Nàng ngồi ở trong phòng trò chuyện cùng Thúy Trúc về những chuyện xảy ra trong quân doanh, Thúy Trúc nghe xong lập tức liền mở to hai mắt nhìn:“Tiểu thư, người đang nói người cùng Thập Nhất gia đã --”

Linh Hi xấu hổ liền bịt kín miệng của nàng:“Ngươi nói nhỏ thôi.”

Thúy Trúc đầu tiên là cười, nhưng lập tức nghĩ đến một chuyện khác:“Nhưng Thập Nhất gia sẽ bởi vì vậy mà bỏ qua cho phủ Hộ quốc công sao?”

Linh Hi dừng một chút, cười khổ một tiếng:“Đừng nói là vị trí của ta ở trong cảm nhận của hắn không có khả năng thay thế cho Mẫu Đơn, mặc dù có thể, chỉ sợ cũng không có cách nào đánh mất này ý niệm trong đầu hắn. Hắn mặc dù không nói, nhưng trong lòng ta hiểu rất rõ ràng .”

Dứt lời, nàng ngẩng đầu nhìn chung quanh phòng một vòng, bỗng nhiên nhớ tới từ khi nàng gả cho hắn đến nay, ngoại trừ sau ngày thành thân hắn bước vào phòng này, từ đóvề sau cũng chưa từng bước vào nữa. Thúy Trúc giống như nhìn ra suy nghĩ của nàng, nhẹ nhàng đụng vào vai của nàng:“Tiểu thư, người có phải đang suy nghĩ Thập Nhất gia đêm nay có đến đây hay không?”

Khuôn mặt Linh Hi nóng lên, nhưng vẫn lắc lắc đầu:“Hắn chắc chắn sẽ không đến. Lâu như vậy không trở lại kinh thành, những chuyện hắn muốn làm nhất định không ít.”

Linh Hi đoán đúng phân nửa, đêm đó hắn xác thực không đến viện của nàng, hơn nữa, đêm hôm đó hắn vốn không hồi phủ.

Ngày hôm sau, Linh Hi vừa mới chuẩn bị xong muốn xuất môn đến phủ Hộ quốc công thăm viếng song thân, bỗng dưng ở cửa gặp được Thập Nhất mới vừa hồi phủ, nàng nhìn thấy tơ máu trong mắt hắn, nhất thời cả kinh:“Đêm qua chàng làm cái gì vậy?”

Thập Nhất khẽ nhu nhu mi tâm, thản nhiên nói:“Cùng Thập Nhị uống rượu cả một đêm.”

Trên người hắn quả nhiên có mùi rượu rất nồng, Linh Hi cũng không nói gì nữa, chỉ nói:“Ta phải đến phủ Hộ quốc công một chuyến.”

Nàng nhận ra khi nàng nhắc tới phủ Hộ quốc công, thân mình hắn tựa hồ cứng đờ, chỉ là không biểu hiện rõ mà thôi, dừng một chút, mới nghe hắn đáp lại:“Đi đi. Đúng rồi, hai ngày này, ta muốn xa nhà một chuyến.”

Nghe vậy, Linh Hi vốn đang bước ra khỏi cửa nhất thời liền dừng chân lại:“Không phải mới trở lại kinh thành sao, lại muốn đi nơi nào? Sao Hoàng Thượng không thông cảm cho thần đệ một chút nào vậy.”

Thập Nhất nhìn nàng một cái, cũng không chỉ trích nàng bất kính với Hoàng Phủ Thanh Vũ, chỉ thản nhiên nói: “Muốn đi Tây Càng xem thử, không phải đại sự gì đâu. Nàng đi đi.” Nói xong, hắn xoay người liền đi vào phủ.

Linh Hi cảm thấy sắc mặt hắn có chỗ nào đó không thích hợp, khi nghe được hai chữ “Tây Càng”, trong lòng không biết vì sao bỗng dưng vô cùng bối rối. Sau khi lên xe ngựa, mới kéo tay Thúy Trúc:“Thúy Trúc, Tây Càng có cái gì? Có phải phát sinh chuyện gì hay không?”

Thúy Trúc nhẹ giọng cười:“Tây Càng có cái gì chứ, không phải có vị thiên hạ đệ nhất mỹ nhân vang danh khắp nơi, quận chúa Tịch Nhan kia sao? Bất quá cũng khó trách tiểu thư không biết, trước đó vài ngày, Hoàng Đế Tây Càng tuyên bố quận chúa Tịch Nhan mới vừa trở về cung. Người nói xem vị quận chúa này sao lại truyền kỳ như vậy nha, khi thì gả cho Hoàng Thượng chúng ta, quay lưng lại đã chết, khi thì chết đi sống lại rồi gả cho Dự thân vương, lúc này lại nhớ tới hoàng cung Tây Càng......”

Sắc mặt Linh Hi trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch, vội vàng cầm tay Thúy Trúc:“Em đang nói, nay, vị quận chúa Tịch Nhan kia vẫn còn sống sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play