Việc nàng một lần nữa trở lại phòng bếp quân doanh, sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại,toàn bộ đầu bếp đều biểu hiện vẻ mặt vô cùng kinh dị, tất cả vây quanh nàng hỏi han, tìm tòi nghiên cứu nàng mấy ngày nay đinơi đâu.
Đối mặt với mọi người, Linh Hichỉ cười nhẹ: “Không có gì, Thập Nhất gia phái ta đi làm việc, làm xong thì trở lại thôi.”
“Ngươi chỉ là một tên tiểu tử yếu ớt thì làm được việc gì cho Thập Nhất gia chứ?” Có người không có hảo ý cười nhạo,“Không phải là Thập Nhất gia thay đổi khẩu vị, triệu ngươi vào doanh trướng để thị tẩm chứ? Như thế nào, nay chán ghét rồi nênđuổi ngươi trở về sao?”
Linh Hi là người từng trải trong việc trà trộn vào quân doanh, những lời thô lỗ khó nghe so với những lời này nàng đều đã nghe qua, bởi vậy khi nghe nói thế nàng cũng không tức giận, ngược lại nghiêm mặt nhìn về phía người nọ, cười nói:“Ngươi có bản lĩnh thì nói những lời này trước mặt Thập Nhất gia đi, bảongài ấy trả lời ngươi?”
Vừa nhắc tới hắn, mọi người làm sao còn dám tiếp tục buôn chuyện nữa, nhất thời tất cả đều tản ra làm việc. Nhưng không ngờ tới, sau đó Linh Hiphải đối mặt với ánh mắt ái muội của mọi người khi nhìn nàng, đến nỗi làm cho trong lòng nàng sợ hãi, rốt cuộc nhận thấy được có gì đó không thích hợp, sau đó nàng liền bắt Tiểu Lữ vào doanh trướng, cưỡng bức cùng dụ dỗ làm cho hắn nói ra chân tướng.
Kết quả sau một lúc lâu Tiểu Lữ mới ấp a ấp úng nói:“Đêm qua, nghe nói có người tận mắt chứng kiến ngươi cùng Thập Nhất gia ở bên trongđại trướng...... Thân thiết.”
Hắn cũng không trực tiếp nói nhiều lời, trong đầu Linh Hi nhất thời oanh một tiếng, cũng đoán được khi hắn cùng nàng bên ngoài doanh trướng hôn môi, chỉ sợ đã để cho thủ vệ bên ngoài nhìn thấy, vì thế nàng không thể nói được lời nào, cúi đầu về lại doanh trướng. Nhưng mà cứ như vậy, trong bếp hầu như không ai dám để cho nàng làm việc, tất cả đều cho rằng nàng là tâm phúc bên người Thập Nhất gia. Cũng giống như giờ này khắc này, buổi trưa là thời điểm bận nhất nhưng nàng lại bị đuổi sang một bên, ngồi xổm trên mặt đất phiền chán ngoệchngoạc vài chữ như gà bới.
Tuy chữ như gà bới, nhưng tất cả đều có thể thấy được rõ ràng là:“Thanh Dung Thanh Dung Thanh Dung Thanh Dung......” Trên mặt đất đều là tên của hắn.
Linh Hi bất giác ôm cánh tay lại, trong lòng trống rỗng đến phát đau.
Sở dĩ đối với nàng tốt chỉ là bởi vì đã cùng trải qua một tai kiếp? Trong lòng hắn yêusâu nhất, đau sâu nhất, toàn bộ đều là dành cho một nữ tử mang tên Mẫu Đơn kia, sau khi bị mưu sát, hắn mất đi nàng ta, kiếp sau, mong tiếp tục nối duyên. Mà nàng, lại hoàn toàn tương phản với Mẫu Đơn, kiếp sau, trở thành kẻ dư thừa. Cho nên, hắn bất giác cho rằng nàng là Mẫu Đơn vẫn chưa chết, cho nên mới có chuyện không khống chế đượcnhư đêm qua.
Linh Hi từ đầu đến cuối vẫn ngồi ở nơi đó không hề động đậy, mọi người lui tới đều liếc nhìn nàng một cái, nhưng mà cũng không ai cùng nàng nói chuyện.
Qua buổi trưa, thời điểm bận nhất trôi qua, người trong bếp cũng ăn cơm trưa, ngồi ở bên ngoài trướng phơi nắng nói chuyện phiếm, đề tài tự nhiên thường thường đề cập đến nàng, Linh Hi nghe vào tai cũng giống như không nghe thấy.
Tiểu Lữ bưng một cái chén lớn đi đến trước mặtnàng, đưa cho nàng:“Cầm ăn đi, không thể bị người ta nói hai câu thì cơm cũng không ăn chứ?”
Trong lòng Linh Hi chợt hốt hoảng, lắc lắc đầu, cúi mặt xuống lau những chữ viết trên mặt đất. Cũng may Tiểu Lữ tựa hồ không biết chữ, nên cũng không hỏi nàng viết những gì.
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến tin tức, Thập Nhất gia đang tuần tra ở trong quân, sắp sang đến bên này, kêu mọi người chuẩn bị tinh thần.
Trong lòng Linh Hi lộp bộp, trong nháy mắt trong đầu nàng lại hiện lên một ý niệm -- không phải hắn phát hiện không thấy nàng, cho nên mới cố ý tìm một cơ hội đến đây tìm nàng chứ? Nhưng ý niệm này vừa mới trồi lên trong đầu liền lập tức bị nàng phủ quyết, nàng vẫn vô tình ngồi ở nơi đónhư cũ.
Tiểu Lữ cùng nàng cũng khá thân quen, cho nên y không để nàng tiếp tục ngồi ngây ngốc nơi đó nữa, liền kéo nàng chạy đến xếp hàng phía sau các binh lính.
Một chốc sau, quả nhiên Thập Nhất cùng vài phó tướng đi tới, vừa tuần tra, vừa đi tới bên này.
Linh Hi nhịn không được ngẩng đầu lên, xuyên qua khe hở của những người trước mặt nhìn hắn từ từ đến gần mình. Khoảng cách không phải quá xa xôi, có lẽ là do ánh mặt trời rất chói mắt, nàng không nhìn thấy rõ vẻ mặthắn, chỉ cảm thấy hẳn vẫn mang bộ dáng thản nhiên trước sau như một. Mà hắn, làm như thấy nàng, lại làm như không nhìn thấy, dù sao vóc dáng nàng nhỏ nhắn, lại đứng ở phía sau, nhưng Linh Hi lại cảm thấy bản thân có chút không được tự nhiên, liền cúi đầu xuống, không nhìn hắn nữa, chỉ ngơ ngác nhìn mũi chânmình.
Ánh mắt thâm trầm của Thập Nhất cực kỳ sâu sắc, tiến lên phía trước nói vài câu, thông cảm cho sự vất vả của mọi người, lại nói thêm vài câu cổ vũ, liền tiếp tục mang theo người đi về phía trước.
Nhưng khi rời đi, bàn tay hắn nắm chặt chuôi kiếm bên người, khí lực lớn đến nỗi gân xanh trên tay cũng hiện ra, tuy nhiên không có ai chú ý tới.
Linh Hi vẫn cứ duy trì tình trạng như cũ đến ngày thứ ba, Tiểu Lữ vốn tưởng rằng nàng sẽ vẫn tiếp tục như vậy, ai ngời sau khi dùng xong điểm tâm, nàng bỗng nhiên lại trở nên sinh động, trước sau như một quấn quít lấy hắn muốn hắn dạy nàng nấu cơm. Tiểu Lữ chỉ cảm thấy nàng có ý muốn vươn lên, lại nào biết đâu rằng nàng có chủ ý trong lòng?
Linh Hi dùng hai ngày để thuyết phục chính mình, nàng vốn thầm nghĩ sẽ làm một điều gì đó cho hắn, cũng không mong mỏi hắn sẽ hồi báo cho nàng. Nàng sẽ không để hắn biến nàng thànhMẫu Đơn, đồng nghĩa với việc không để cho chuyện kia phát sinh lần nữa, nhưng nàng sẽ vẫn theo bên cạnh hắn như trước. Bởi vậy nàng nhanh chóng bình thường trở lại.
Có Thập Nhất lãnh đạo, chiến sự tiến hành thập phần thuận lợi, trong vòng nửa năm đã lấy lạilại nhiều vùng đấtbị đánh chiếm, nghe nói trong kinh thành long nhan Hoàng Thượng vô cùng hài lòng, liên tục ban ra ba kim bài, khen ngợi công tích của Thập Nhất Vương gia. Hiện nay, cuộc chiến lấy lại những vùng đất bị đánh chiếmsắp sửa kết thúc, Linh Hi nghĩ ít ngày nữa toàn quân sẽ khải hoàn hồi kinh, nàng không khỏi có chút buồn rầu.
Trong khoảng thời gian này, nàng đã quen với phương thức ở chungvới hắn như vậy, không xuất hiện ở trước mặt hắn, ngẫu nhiên có thể cách đám người hoặc lều trại từ xa xa nhìn hắn một cái, nàng đã cảm thấy đầy đủ. Sau khi cùng Tiểu Lữ học làm rượu và thức ăn, nàng lại chuẩn bị thức ăn thường xuyên đưa vào trong doanh trướng của hắn, nhưng nàng chưa bao giờ tự mình đưađi. Mỗi lần nhìn hắn ăn uống sạch sẽ rượu và thức ăn, trong lòng nàng lại vô cùng vui mừng .
Mà hắn, cũng thật sự theo như kỳ vọng của nàng, quả thực xem như khôngcó người như nàng ở trong quân, hay là, xem nàng cũng giống như một binh lính bình thường.
Nay, nhìn thấy đại công sắp sửa cáo thành, Linh Hilại có chút sợ hãi khi trở lại kinh thành. Nàng sợ, vạn nhất khi trở về, nàng không thể như hiện tại khống chế bản thân mình thật tốt. Vạn nhất, nàng nhịn không được muốn càng nhiều, thì nàng nên làm cái gì bây giờ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT