Vừa tiến vào Vinh Hoa điện, đầu tiên Linh Hi đưa mắt qua liền thấy hai vợ chồng Hộ Quốc công đang ngồi phía trước, thì không nhịn được nhìn Thập Nhất đi trước mặt mình một cái. Không có bất ngờ gì xảy ra, quả nhiên hắn vẫn làm như không có điều gì bất thường, lập tức đi đến ngồi ngay vị trí bàn thứ ba.

Linh Hi do dự một lát, vẫn đi đến chỗ của phụ mẫu: “Phụ thân, mẫu thân”

Trên mặt Hộ Quốc công tuy trấn định, nhưng mâu trung vẫn không kìm được mà lộ ra sự lo lắng: “Hi nhi, Thập Nhất gia người ...”

“Người tốt lắm ạ” Linh Hi cười nói, “Chỉ là hôm nay trước khi xuất môn con có nấn ná một chút, người giận dỗi con đấy mà”

Trên mặt Hộ Quốc công phu nhân sự lo lắng lại hiện ra quá rõ ràng, thở dài một tiếng nói”

Hi nhi, Thập Nhất gia xem chúng ta là kẻ thù, nếu người đã bỏ mặc thì con cũng mặc kệ luôn, vạn lần đừng trêu chọc hắn”

Nhìn thấy vẻ mặt sắp khóc của phu nhân, Hộ Quốc công không nhin được khẽ quát một tiếng: “Im lặng đi”

Linh Hi thấy thế, nên cầm lấy tay của mẫu thân, nói: “Phụ thân, mẫu thân không cần lo lắng, con thật sự rất tốt. Có lẽ Hoàng thượng sắp đến rồi, con phải đi đây”

Rồi nàng ngồi trở lại bên cạnh Thập Nhất, hắn cũng vẫn không thèm liếc nhìn đến nàng cái nào, Linh Hi cũng không để ý, tự mình nói với câu thú vị hỏi hắn, có lẽ hẵn ngại tình huống này, nên ngẫu nhiên Thập Nhất cũng sẽ đáp lại nàng hai tiếng, nhưng lãnh đạm đến mức chỉ ngắn gọn có một hai từ.

Sau đó Hoàng Phủ Thanh Vũ đến, yến tiệc được khai mào nhanh chóng. Thập Nhất chỉ cùng ngồi với nàng một lát, liền đứng dậy đi ngồi cũng bàn với Cửu Vương gia và Thập Nhị Vương gia, cùng hai người họ uống rượu vung quyền, để lại một mình Linh Hi ở ngồi ở đây.

Bây giờ thật đúng là chán chết, nàng liền cầm đũa, chấm một chút rượu rồi viết viết vẽ vẽ lên bàn, thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn Cửu Vương gia và Thập Nhị Vương gia tán gẫu vui vẻ với Thập Nhất.

“Thập Nhất ca” Rốt cuộc Thập Nhị không nhịn được huých vào vai Thập Nhất một cái, ánh mắt hất về phía Linh Hi, thấp giọng nói: “Nàng ta đã nhìn huynh nhiều lần rồi, huynh đã để nàng ta ngồi một mình ở bên kia, không hay lắm đâu nhỉ?”

Thập Nhất thản nhiên liếc mắt nhìn hắn: “Đệ uống rượu thì lo uống đi, nói nhảm gì chứ”

Thập Nhị uất ức bĩu môi, im lặng một lát, bỗng nhịn không được nói: “Thập Nhất ca, thật ra huynh nên đến xem chút đi, đệ cảm thấy nàng ta có làm gì sai đâu, hơn nữa, xem ra nàng ta đối với huynh rất có lòng đó” Hắn chung quy vẫn không dám nói thẳng ra thân phận của Linh Hi, chỉ sợ gợi cho Thập Nhất nhớ đến chuyện của Mẫu Đơn, nên cũng chỉ mang tâm trạng thử vận may thôi.

Mâu trung của Thập Nhất chợt lóe lên sự phiền chán, Thập Nhị hiếm khi thấy vẻ mặt này của hắn, nhất thời cũng chẳng dám mở miệng nói thêm điều gì nữa, nên đành ngậm miệng uống rượu của mình.

Thập Nhất cầm ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, thản nhiên liếc mắt nhìn nữ tử đối diện.

Chỉ thấy một tay nàng chống mặt, còn tay kia thì cầm chiếc đũa, không biết vẽ vời gì trên bàn, nhưng dáng vẻ dường như rất chuyên tâm, cuối cùng, hắn lại cười khẽ, giương mắt nhìn Thập Nhất, thì thấy hắn nhìn về phía kia, trên mặt nở nụ cười càng thêm sáng lạn.

Thập Nhất bất động thanh sắc thu hồi tầm mắt, tiếp tục uống rượu.

Đến khi yến tiệc chấm dứt, hắn mới chậm rãi trở về từ bàn nhất, lúc đó, đa số mọi người đã rời khỏi đại sảnh, Linh Hi liền đứng đó chờ hắn. Gã sai vặt bên cạnh đã thấy dáng vẻ hắn ngà ngà say, bèn tiến lên dâng áo choàng đang cầm trong tay cho hắn.

Thập Nhất thản nhiên cúi đầu lờ mờ liếc mắt xuống bàn, rượu đã chạy tràn ra, nhưng loáng thoáng có thể thấy được hình ảnh của một người qua những vệt rượu sót lại, bên cạnh dường như còn viết chữ, nhìn có vẻ ngờ ngợ nhưng vẫn có thể nhìn ra đươc đó là chữ “Dung”. Trong lòng hắn không nhịn được cười khẩy một tiếng, phất tay áo rời khỏi đại điện. Linh Hi bước đến đuổi kịp hắn.

Không ngờ ra khỏi cửa điện, phu thê Hộ Quốc công đã rời đi từ sớm vẫn chưa ra về, nhìn thấy Thập Nhất cùng nàng đi ra, cùng nhau cung kính thi lễ: “Thỉnh an Thập Nhất gia, Thập Nhất Vương phi”

Thập Nhất chỉ thản nhiên liếc hai người một cái, trong lòng Linh Hi phút chốc đau xót, bước lên cầm lấy tay hai người: “Phụ thân, mẫu thân sao lại đi hành lễ chứ?”

Đôi mắt Hộ Quốc công tuy sáng ngời có thần sắc lắm, nhưng cũng dễ dàng thấy được tinh thần có chút suy sụp, lúc nhìn về phía Thập Nhất, hình như có hơi run: “Thập Nhất gia, có thể xin người cùng tản bộ nói chuyện không?”

Vẻ mặt Thập Nhất vẫn lãnh đạm như cũ, Linh Hi lo sợ phụ thân sẽ lúng túng, vừa định mở miệng, đã thấy Thập Nhất bước về phía gốc quế trước điện, Hộ Quốc công thấy thế, liền đi theo.

Nhưng thấy Thập Nhất đứng đưa lưng về phía hắn, còn Hộ Quốc công thì cúi đầu khom người, dáng vẻ cực kỳ cẩn trọng, không biết là đang nói gì.

Chóp mũi Linh Hi chợt đau xót. Phụ thân trong cảm nhận của nàng, từ trước đến nay luôn là dáng vẻ của một đại anh hùng ngạo mạn, từ lúc nào lại có thể khom người trước mặt người khác chứ? Trong lòng nàng biết rõ, phụ thân làm vậy nhất định là vì nàng, trong lúc nhất thời, nàng đã từng âm thầm hạ quyết tâm vào tận đáy lòng, song, nhịn không được mà có chút dao động.

Trên đường trở về Nghị Thân vương phủ, nàng ngồi trong xe ngựa, còn Thập Nhất cưỡi ngựa đi phía trước. Nàng không kìm được mà vén mành lên nhìn về dáng người tuấn dật ờ phía trước kia, nhưng bỗng nhiên nàng lại cảm thấy bóng dáng hắn tràn đầy tịch liêu và cô quạnh, cảm giác trong lòng chợt trở nên hỗn độn.

Rất nhanh đã đến Vương phủ, Thập Nhất vẫn đi phía trước, rồi vào phủ trước, còn Linh Hi thì lạc rất xa ở đằng sau, cũng là lần đầu tiên nàng thấy mệt mỏi.

Trở về khuôn viên của mình, Thúy Trúc thấy thần sắc nàng không tốt, liền kéo nàng vào phòng ngồi xuống: “Tiểu thư, người làm sao vậy ạ?”

Ngập tràn trong suy nghĩ Linh Hi đều là dáng vẻ khom người của phụ thân, giọng nói cũng trở nên khàn khàn: “Ta biết quyết định của mình có phải đã sai rồi không, có lẽ, ta thật sự không nên đi trêu chọc hắn?”

Thái độ của phụ thân và mẫu thân, qua tiệc rượu liền thay đổi hẳn, nghĩ một lát, có lẽ họ thấy nàng ở tiệc rượu lúc nào cũng ngẩng đầu nhìn bóng dáng của hắn, thì đã biết tấm lòng của nàng, nên mới vì nàng mà ăn nói khép nép nói chuyện cùng Thập Nhất như vậy. Tuy rằng trong lòng nàng biết rằng Hộ Quốc công đã thua thiệt dưới tay hắn, nhưng, thật sự không đành lòng thấy phụ thân làm như thế.

Thúy Trúc nghe câu hiểu câu không: “Tiểu thư đang nói Thập Nhất gia sao? Người đối xử với tiểu thư thế nào?”

Thật sự hắn đối xử nàng thế nào, thật ra thì tốt lắm, cố tình cứ xa cách như vậy, dường như trên đời này vốn không có người như nàng. Linh Hi hơi nhếch môi, lẳng lặng nghĩ.

“Tiểu thư, rốt cuộc người làm sao vậy?” Thúy Trúc lo lắng hỏi, “Người bình thường không như thế, cho dù lần trước Thập Nhất gia ức hiếp người, người cũng chẳng nói tiếng nào, người đừng làm em sợ mà!”

Đầu tiên Linh Hi ngẩn ra, sau đó trong đầu bỗng sáng tỏ mọi chuyện! Đúng rồi, nàng không phải là người như vậy, nàng là người nghĩ gì làm đó, làm gì cũng nhất định hoàn thành tốt nhất, huống chi, nay phụ thân đã vì nàng mà trở nên hèn mọn như thế, nàng sao có thể dễ dàng buông tha chứ?

Nghĩ đến đây, tâm trạng u ám bỗng nhiên lại trở nên vui vẻ, Linh Hi vui mừng nhéo mặt Thúy Trúc, cười to: “Nha đầu tốt, ta chỉ biết bình thường không nên xem thường ngươi mà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play