Hoàng Phủ Thanh Thần bị bệnh, tính tới tính lui mất khoảng ba tháng mới lành hẳn. Nếu hai tháng trước, Dung phi không khóc lóc kêu trời gọi đất mới kéo được hắn từ quỷ môn quan trở về, Mà nếu không có hai tháng tiền Dung phi lần đó hô thiên thưởng địa gào khóc, e rằnghiện giờ trên đời đã không còn người tên Hoàng Phủ Thanh Thần nữa.

Đối mặt với mẫu phi sinh ra và nuôi lớn mình, trong lòng hắn quả thật vẫn còn nỗi áy náy, cho nên sau khi tỉnh lại, mỗi ngày đều ngoan ngoãn ăn cháo uống thuốc, sau đó ngủ để dưỡng sức.

Đại cục thiên hạ đã định, hắn vẫn là Di thân vương Hoàng Phủ Thanh Thầnnhư cũ, nhưng địa vị so với trước kia không thể nào so sánh nổi. Bởi vì giờ này khắc này thiên tử chính là Thất cacủa hắn, Thất ca mà hắn một lòng một dạ phò tá.

Cho nên trong ba tháng hắn ở trong phủ dưỡng bệnh, tất cả những đại thần trong triều trước kia từng không thèm ngó ngàng đến hắn đều thay đổi cách nhìn về hắn, suốt ngày đến phủ thăm viếng, sau đó dâng tặng vô sốthứ bổ dưỡng quý hiếm.

Tất cả mọi người càng ngày càng coi trọng hắn, thế nhưng trong những giấc mộng đêm khuya, trong đầuhắn lại tràn ngập hình ảnh đôi mắt lãnh đạm giống như băng tuyết ngưng đọng.

Đạm Tuyết, Đạm Tuyếtcủa ta, Đạm Tuyết không còn thuộc về ta, hay Đạm Tuyết chưa bao giờ thuộc về ta.

Sau đó, hắn hết bệnh hẳn, nhưng vẫn thường xuyên nhớ tới nàng. Lúc thượng triều, lúc nghị sự trong ngự thư phòng, lúc thỉnh an mẫu phi, lúc dùng bữa, lúc đi ngủ.

Hắn nhớ nàng, vẫn luôn nhớ tới nàng, nỗi nhớ dày vò đến nỗi ngay cả hô hấp cũng đau đớn, nhưng hắn vẫn nhớ nàng.

Có một lần ở trong ngự thư phòng, Thập Nhị thoáng nhìn vết thương trên ngón tay hắn, nhất thời tò mò hỏi hắn làm sao lại bị thương như vậy. Hắn chỉ thản nhiên nói:“Lúc kéo cung không cẩn thận bị cắt trúng.”

Khi Hoàng Phủ Thanh Vũ ném ánh mắt lại đây, trong đôi mắt mang theo sự thản nhiên, nhìn không ra cảm xúcgì.

Hắn nhìn Thất ca của mình, chậm rãi rút bàn tay bị thương lại, giấu trong cổ tay áo. Không biết vì sao, hắn vẫn cảm thấy Thất ca với nàng rất giống nhau, nhưng cụ thể giống ở chỗ nào, hắn lại không nói được, nhưng trực giác của hắn cho rằng, nếu bản thân có thể giống nhưThất ca, mọi việc đều nắm giữ trong lòng bàn tay, nói không chừng có lẽ người trong lòngĐạm Tuyết sẽ là mình cũng nên.

Hắn bất giác nhếch miệng nở nụ cười, Thập Nhất cùng Thập Nhị đều mang theo vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn.

Lúc rời khỏi ngự thư phòng, Hoàng Phủ Thanh Vũ gọi hắn lại, ném cho hắn một cái bình nhỏ, thản nhiên nói:“Kim sang dược.”

Ánh mắt Thất ca vĩnh viễn đề lợi hại như thế, bất cứ điều gì cũng đều không thể gạt được hắn, cũng giống như vết thương trên ngón tay này vậy.

Kỳ thật không phải do lúc kéo cung bị thương, mà là vài ngày trước đó hắn bỗng nhiên nghe được một câu thơ --“Linh lung đầu tử an hồng đậu, nhập cốt tương tư tri bất tri” [xuất xứ từ một bài thơ của Ôn Đình Quân tên là “Tân thiên thanh dương liễu chi • nhị”, nghĩa nôm na chắc là “Xúc xắc leng keng hạt đậu hồng, tương tư tận xương có biết chăng?”], vì thế hắn liền giống như người điên, sai người tìm về rất nhiều xúc xắc cùng đậu đỏ, sau đó dùng dao nhỏ khảm từng hạt đậu đỏ vào trong viên xúc xắc nho nhỏ.

Hắn không phải làm cho người nào thấy, chỉ là hắn vừa suy nghĩ đến liền bắt tay làm thế thôi. Cho nên mới lơ đãng làmbị thương ngón tay mình.

Nhưng hắn tin tưởng ngay cả Thất ca cũng sẽ không nhìn thấy vết thương trên tay mình.

Hắn biết mình là kẻ bạc tình, đây chính là nhận xét của những nữ nhân từngngã vào vòng tay của hắn nói thế, bởi vì hắn vừa quay đầu, sẽ quên sạch sẽ bọn họ, giống như cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua bọn họ. Đạm Tuyết, hắn biết nàng không giống như bọn họ, hắn biết mình đối với nàng, cùng đối với những nữ tử khác tuyệt đối không giống nhau, nhưng sau cơn bạo bệnh này, hắn bỗng nhiên đối không còn tin tưởng vào bản thân mình –chẳng may, một ngày kia, hắn cũng quên luôn cả nàng thì làm sao bây giờ?

Vì thế, vào những lúc không có ai bên cạnh, khi nhớ tới nàng đau đến không chịu nổi, hắn sẽ dùng dao nhỏ rạch một đường trên tay mình, dùng nỗi đau đớn này như một liều thuốc làm quên đi một nỗi đauđớn khác, sau đó, giống như một tên ngốc tiếp tục si ngốc nhớ thương nàng.

Nhớ đến nàng, nhưng vẫn không dám nghĩ đếnliệu nàng cũng giống như hắn, cũng đang nhớ đến hắn hay không.

****************************************************************************************

Lúc đó, Đạm Tuyết vừa mới cùng Nam Cung Ngự, Tịch Nhan gặp nhau, và cùng nhau trở lại kinh thành Đại Sở.

Đứa bé trong bụng nàng đã được bốn tháng, chỉ cần liếc mắt một cái ai cũngcó thể nhìn ra được nàng đang có thai trong người.

Bởi vậy, những kiệu phu càng có vẻ thật cẩn thận, vốn nửa canh giờ có thể đi đến nơi, thế nhưng lại phải tốn gấp đôi thời gian mới tới được.

Cánh cổng vẫn lạnh lùng khép kín nơi đó như trước, Đạm Tuyết cũng lơ đễnh, thật cẩn thận mở cửa ra, đi về phía thư phòng của Trầm Mặc Ngân.

Không ngoài dự kiến, quả thật hắn đang ở bên trong, cúi đầu không biết đang nghiên cứu cái gì, nghe thấy thanh âm đẩy cửa, ngay cả lông mi cũng không hề nâng lên một chút.

“Ca ca.” Đạm Tuyết thản nhiên gọi một tiếng, đi vào thư phòng,ngồi xuống nhuyễn tháp, khoảng cách với hắn khá gần, nàng mới phát hiện hắn đang nghiên cứu một tấm bản đồ quân sự, không khỏi cười nhẹ,“Ca ca là văn Trạng Nguyên, từ bao giờ lại quản luôn cả việc hành quân đánh giặc thế?”

Lúc này Trầm Mặc Ngân mới ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn nàng một cái, khi ánh mắt chạm đến bụng của nàng, cũng chỉ thản nhiên nhíu mày, cuối cùng, mới chậm rãi nói:“Tính giữ lại sao?”

“Trừ phi ca ca đuổi muội đi.” Đạm Tuyết mỉm cười nói.

Trầm Mặc Ngân nhíu nhíu mày:“Trầm Đạm Tuyết, bản lĩnh giả ngu của muội cũng không cao.”

Đạm Tuyết hơi nhếch khóe môi, cúi đầu, tay xoa xoa bụng, khẽ thở dài một tiếng, nói:“Đây là hài tử của muội, vì sao lại không giữ chứ?”

Trầm Mặc Ngân lạnh lùng quét mắt liếc nàng một cái, cũng không nói gì nữa, tiếp tục cúi đầu xem bản đồ.

Đạm Tuyết vẫn ở trong gian phòngcũ trước kia, tất cả mọi thứ vẫn giống như trước, ngoại trừ thân thể nàng càng ngày càng nặng nề.

Nam Cung Ngự ngẫu nhiên sẽ đến thăm nàng, mỗi lần nhìn thấy hắn, Đạm Tuyết lại nhớ tới người cao cao tại thượng hiện nay đang ở Bắc Mạc. Hai người giống nhau một điểm là đều có phong tháituyệt thế đệ nhất trên thế gian, nhưng mà lại có mối quan hệ phức tạp mà vi diệu. Chỉ có thể dùng một chữ để mô tả: Tình.

Ngay cả một người như Hoàng Phủ Thanh Vũ còn hiểu lầm như thế, làm sao trách được người bên ngoài.

Nghĩ đến Hoàng Phủ Thanh Vũ, nàng không thể tránh khỏi lại nhớ tới tên ngốc nghếch kia, không biết bệnh của hắn rốt cuộc có hết hẳn chưa. Khi nàng rời đi, từng lặng yên đi thăm hắn, khi đó chắc hắn bị ngự y châm cứu, cho nên đã ngủ say. Mà nàng cũng không có cơ hội nhìn thấy vịCửu gia bị bệnh tâm thần như trong miệng người bên ngoài đồn đãi, nghĩ đến, quả thật là cảm thấy có chút tiếc nuối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play