“Đạm Tuyết, Đạm Tuyết......” Hắn từ phía sau ôm lấy nàng, “Nàng tin ta không?”
Đạm Tuyết khẽ thở dài một tiếng, lại không trả lời trực tiếo, mà hỏi ngược lại: “Vậy chàng tính xử trí nàng ta như thế nào?”
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng, hừ một tiếng: “Nếu thả ả đi như vậy, nhất định sẽ hủy hoại thanh danh phủ Cửu gia của ta. Nếu quả thực trong bụng ả có nghiệt chủng, vậy xoá sạch rồi đuổi ả đi.”
Nghe vậy, ánh mắt Đạm Tuyết như bị kiềm hãm lại.
Tương tự, Hoàng Phủ Thanh Thần ở phía sau cũng dường như nhớ tới điều gì, cánh tay đang ôm bên hông nàng chậm rãi rời đi.
Xoay người, đưa lưng về nhau, trầm mặc.
Hai người đều nhớ đến đứa bé trong bụng Đạm Tuyết trước kia, tuy rằng hắn đã tha thứ, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có biện pháp cởi bỏ khúc mắc trong lòng này.
Đạm Tuyết ôm lấy cánh tay mình, hồi lâu sau mới xoay người lại, kéo tay áo hắn: “A Cửu.”
Hoàng Phủ Thanh Thần thản nhiên nở nụ cười, lạnh lùng nói: “Ta chỉ sợ, ta luôn có thói quen như vậy, mình chỉ làm theo ý mình thôi.”
Đạm Tuyết nhìn bóng dáng cô đơn hiu quạnh của hắn, vừa muốn nói điều gì, nhưng hắn đột nhiên xoay người lại, nắm lấy hai vai của nàng, hung tợn nói: “Nói, nàng nguyện ý sinh con cho ta!”
Đạm Tuyết nhìn hắn, sau đó gật gật đầu.
Hoàng Phủ Thanh Thần cản thấy tim đập mạnh và loạn nhịp. Hắn vốn nghĩ giả giờ hung hăn chọc phá nàngthôi, nếu nàng đáp ứng thì hắn đương nhiên rất vui mừng, mà nếu nàng không đáp ứng, hắn cũng sẽ làm lơ bỏ qua, không hỏi đến nữa.
Nhưng nàng thật sự gật đầu, ngược lại hắn cảm thấy bất khả tư nghị, kéo tay nàng phóng đưa lên trên mặt mình: “Thật sự chứ?”
Đạm Tuyết lại gật gật đầu.
Hoàng Phủ Thanh Thần kéo mạnh nàng ôm vào lòng, ôm thật chặt, thanh âm có chút khàn khàn: “Nàng đã đáp ứng rồi, không được đổi ý.”
“Được.” Đạm Tuyết thấp giọng nói.
Hai người ôm nhau đứng thật lâu, Hoàng Phủ Thanh Thần mừng như điên, nhưng ý nghĩ Đạm Tuyết bỗng nhiên thanh tỉnh, nàng chợt nhớ tới Đổng Lâm, bèn nói: “Trong bụng nàng ta có đứa bé, hay là thôi đi, tội gì lại tạo nhiều sát nghiệt, không phải sao?”
Nàng hiếm khi lại nói nhiều như vậy, trong lòng hắn vui mừng, lập tức đáp ứng: “Vậy nàng nói nên làm gì bây giờ?”
“Nếu nàng ta thật sự có thai, làm cho nàng ta nói ra phụ thân đứa bé là ai, đến lúc đó lại quyết định nên xử trí như thế nào;
Nếu nàng ta không có thai, như vậy đuổi nàng ta đi cũng tốt, chàng nghĩ đến tình cảm ngày xưa mà lưu nàng ta lại cũng tốt, đều tùy cả vào chàng.”
“Không, tùy nàng.” Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng nhiên nhẹ giọng nở nụ cười, “Nàng là chủ mẫu trong phủ Cửu gia ta, những chuyện như thế này trong phủ, đương nhiên là do nàng xử trí. Có cần bất cứ điều gì, nàng cứ việc tìm Hứa Lập Thiên là được.”
Đạm Tuyết biết hắn đang muốn củng cố vị trí của nàng trong phủ, trong lòng không khỏi thở dài, nhưng vẫn không đành lòng phụ ý tốt của hắn, chỉ thản nhiên lên tiếng.
Đổng Lâm thật không ngờ ở trong lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà còn có thể có người cứu nàng ta, một lần nữa lại quỳ gối trong đại sảnh, khóc đến nỗi không còn ra hình người gì nữa.
Đạm Tuyết thản nhiên liếc mắt nhìn Hứa Lập Thiên một cái, Hứa Lập Thiên lập tức để cho đại phu tiến lên, bắt mạch cho Đổng Lâm. Sau một lát, đại phu kia nhìn về phía Đạm Tuyết, nói: “Bẩm hoàng tử phi, quả thật là hỉ mạch, đã gần một tháng.”
Đạm Tuyết gật gật đầu, nhìn về phía Đổng Lâm: “Đứa bé trong bụng ngươi rốt cuộc là của ai?”
Đổng Lâm khóc thút thít một tiếng, vẫn một mực chắc chắn như cũ: “Hoàng tử phi, đứa bé là của Cửu gia , thật là của Cửu gia .”
“Được.” Đạm Tuyết cúi đầu cười nhẹ, “Ngươi đã nói đứa bé là của Cửu gia, ta đây liền tin ngươi. Nhưng mà, ngươi nên hiểu rõ, tương lai cho dù đứa bé này được sinh ra, Cửu gia chắc chắn sẽ không nhìn nhận. Mà ta, lại càng không nhìn nhận nó.”
Đổng Lâm hoảng sợ quỳ gối ở nơi đó, không biết phải làm sao: “Vậy vì sao người phải cứu ta?”
“Cứu ngươi, là vì không đành lòng thấy một đứa bé chưa thành hình cứ như vậy bị mất đi. Mà sau này, khi đứa bé được sinh ra, ta cũng có thể được tiếng là người tốt.”
Nghe vậy, Đổng Lâm cảm thấy toàn thân run sợ, không khỏi bật khóc lên. Còn Đạm Tuyết chỉ thản nhiên nhìn nàng ta, giống như cùng chờ đợi điều gì. Đổng Lâm rốt cuộc đã khóc đủ, nói: “Đúng, nô tỳ thừa nhận đứa bé không phải của Cửu gia, là của biểu huynh nô tỳ...... Nô tỳ cũng là nhất thời hồ đồ mới phạm sai lầm, xin hoàng tử phi buông tha cho nô tỳ.”
Đạm Tuyết thế này mới lại nhìn về phía Hứa Lập Thiên:“Hứa tổng quản, phiền ông đi điều tra rõ ràng.”
Một lúc lâu sau, biểu huynh của Đổng Lâm liền bị đưa vào phủ Cửu gia. Đạm Tuyết thấy bộ dáng của nam tử kia thanh tú, quần áo cũ nát, rõ ràng là bộ dáng của một thư sinh văn nhược, bộ dáng một kẻ sĩ kiên cường, khẽ ngẫm nghĩ một lát, mới nói: “Ta hỏi ngươi, đứa bé trong bụng nàng ta, ngươi có nhận không?”
Người nọ tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn mạnh mẽ gật đầu.
Đạm Tuyết cũng không nói nữa. Thư sinh kia chỉ nghĩ nàng đang suy nghĩ phải xử phạt mình cùng biểu muội như thế nào, vội nói: “Hoàng tử phi, chuyện này, kỳ thật là do một tay tiểu sinh tạo thành, Cửu gia cùng hoàng tử phi muốn trách tội, thì chỉ nên trách tội tiểu sinh thôi, Lâm biểu muội cũng chỉ là vì bị tiểu sinh bắt buộc, xin hoàng tử phi thương hại nàng, không nên trách tội nàng.”
Đạm Tuyết cười lạnh một tiếng: “Ngươi thật có tình có nghĩa, đến lúc này mà còn muốn che chở nàng ta.”
“Tiểu sinh không phải là che chở nàng, chỉ là nói ra sự thật thôi xin hoàng tử phi làm nương tay.”
Đạm Tuyết lúc này mới nhìn về phía Hứa Lập Thiên, khẽ gật đầu ra hiệu, Hứa Lập Thiên liền từ trong tay áo lấy ra một túi tiền, đưa tới tay thư sinh kia.
Thư sinh kia kinh ngạc tiếp nhận, lúc này mới nghe Đạm Tuyết nói: “Túi tiền này là cho thuê ngươi dàn xếp thê tử cùng đứa bé của ngươi, nhớ kỹ, từ nay về sau nữ tử này và ngươi cùng phủ Cửu gia không một chút liên quan nữa.”
Trong phòng, hai người đều còn trong nỗi kinh ngạc, Đạm Tuyết đã đứng lên, đi đến bên cạnh Đổng Lâm. Dù sao nàng vẫn đối với nữ tử này có chút không yên tâm, bởi vậy thấp giọng nói: “Hôm nay ta thả ngươi đi, không phải không để ý đến những chuyện ngươi đã làm, ngươi phải nhớ kỹ, về sau nếu bên ngoài có tin đồn liên quan đến ngươi và phủ Cửu gia, tất cả hậu quả đều do ngươi tới gánh vác. Thủ đoạn của Cửu gia, ngươi đã biết rồi đó.”
Ra oai ban ân cũng đã làm xong, Đổng Lâm rốt cuộc nhịn không được khóc rống lên, nước mắt tuôn như mưa: “Nô tỳ tạ đại ân của hoàng tử phi.”
Đợi đến khi Đạm Tuyết mệt mỏi trở về phòng, Hoàng Phủ Thanh Thần đã nằm dài trên nhuyễn tháp, nhìn nàng, mỉm cười chắp tay: “Ta không biết hoàng tử phi của ta lại là một nhân vật lợi hại như vậy.”
Đạm Tuyết không để ý tới hắn, hắn lại đứng dậy ôm lấy nàng: “Đối với những người đó nàng nói nhiều như thế, sao đối với ta lại không thèm mở miệng?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT