Trong Huệ Nhân cung của Dung phi, quả nhiên Đạm Tuyết đoan trang quỳ gối trước mặt Dung phi, tiếp nhận chén trà trong tay cung nữ, hai tay dâng lên cho Dung phi, thản nhiên nói: “Nương nương thỉnh dùng trà.”

Dung phi vốn cũng không trông mong nàng sẽ gọi mình là mẫu phi, cũng không nói thêm gì, khẽ hừ một tiếng, tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm nói: “Đứng lên đi.”

Hoàng Phủ Thanh Thần đứng ở một bên, nhất thời vui vẻ ra mặt, tiến lên tự mình đỡ Đạm Tuyết đứng dậy, lúc này mới ngồi vào chỗ bên cạnh Dung phi: “Con tạ mẫu phi thành toàn. Vài ngày trước đó, mẫu phi không chịu gặp con, người không biết trong lòng con có bao nhiêu khổ sở đâu, lại nhớ tới điểm tâm trong cung của mẫu phi, nhưng lại không dám tới quấy rầy mẫu phi, sợ làm mẫu phi tức giận.”

Hắn dịu dàng nói xong lời ngon tiếng ngọt, Dung phi không khỏi nở nụ cười: “Chỉ biết nói những lời dễ nghe dỗ dành ta, hôm nay hai con lưu lại dùng bữa đi.”

Trong khi dùng xong ngọ thiện, Hoàng Phủ Thanh Thần sợ Đạm Tuyết không quen, liên tục gắp thức ăn vào chén cho nàng, còn Đạm Tuyết lại vẫn giữ bộ dáng thản nhiên như cũ.

Sắc mặt Dung phi rốt cuộc lại trở nên không tốt một lần nữa, bỗng nhiên mở miệng nói: “Ngày thành thân đã định rồi, rất nhiều chuyện nên bắt tay vào chuẩn bị. Đạm Tuyết, nhà mẹ đẻ của ngươi còn có những ai?”

Đạm Tuyết ngẩng đầu lên: “Chỉ còn có một biểu huynh.”

Dung phi có chút phiền chán nói sang vấn đề khác: “Vậy vào ngày thành thân, ngươi muốn lão Cửu đi đến chỗ nào đón dâu?”

Đạm Tuyết nhìn bà, không nói gì.

Hoàng Phủ Thanh Thần vội cầm tay Đạm Tuyết, nói với Dung phi: “Mẫu phi, về điều này con tự nhiên sẽ sắp xếp ổn thỏa, không nhọc lòng mẫu phi lo lắng.”

Dung phi đặt đôi đũa lên bàn, nói :“Ta chỉ có mình con là con trai, không lo lắng cho con thì còn lo lắng cho ai? Nay con cưới thê tử rồi nên không cần người mẫu thân này nữa có phải hay không?”

Hoàng Phủ Thanh Thần vừa thấy bà tức giận, vội vàng cười làm lành nói: “Mẫu phi sao lại nói như vậy? Vậy mẫu phi xem nên an bài như thế nào, con sẽ nghe theo.”

Sắc mặt Dung phi lúc này mới hơi dịu lại, ánh mắt nhìn về phía Đạm Tuyết vẫn sắc bén như trước, nói: “Mấy ngày này để nàng ở lại trong cung, đợi đến ngày thành thân, sẽ đón dâu từ trong cung, cũng coi như là có thể diện.”

Mi tâm Hoàng Phủ Thanh Thần khẽ nhíu lại: “Mẫu phi --”

Mày liễu của Dung phi nhếch lên: “Như thế nào, không vui sao?”

Hoàng Phủ Thanh Thần do dự một lát, rốt cục vẫn là gật đầu đáp ứng rồi.

Dùng xong ngọ thiện, hắn dẫn theo Đạm Tuyết đi tản bộ trong ngự hoa viên, một mặt giới thiệu cho nàng chung quanh cung điện, một mặt thấp giọng nói: “Mấy ngày nay nàg sẽ ở lại nơi của mẫu phi, ta nhất định sẽ đến thăm nàng mỗi ngày, nếu có gì làm khó nàng, liền nói cho ta biết, có nghe hay không?”

Đạm Tuyết từ sáng sớm tiến cung cho đến bây giờ, chỉ cảm thấy áp lực, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mệt mỏi, thản nhiên gật gật đầu.

Hoàng Phủ Thanh Thần bắt gặp bộ dáng ấy của nàng, bỗng nhiên nở nụ cười, kéo tay nàng: “Đi theo ta.”

Hắn kéo nàng một đường đến thẳng Tây Lục cung, vào tẩm điện nơi mình tử ở trước khi dọn ra khỏi cung, nói: “Nếu mệt mỏi thì trước hết ở trong này nghỉ ngơi một lát, chờ nàng tỉnh ngủ chúng ta lại đi đến chỗ của mẫu phi.”

Nhìn thấy hắn ân cần như thế, Đạm Tuyết rốt cuộc cũng cười nhẹ, cùng y nằm trên giường.

Hoàng Phủ Thanh Thần an vị ở một bên, cùng nàng câu có câu không nói chuyện, không biết sao lại đề cập đến chuyện hôn sự, đôi mắt đang nửa khép nửa mở của Đạm Tuyết đột nhiên mở ra, nhìn hắn: “Ngài đã nói như thế nào mà làm cho Hoàng Thượng tứ hôn chứ?”

Hoàng Phủ Thanh Thần không ngờ tới nàng sẽ hỏi đến vấn đề này, nhưng thấy nàng hiếm khi chủ động nói chuyện với mình, không khỏi nở nụ cười, nói: “Việc này lại nói tiếp, còn may được Thất ca hỗ trợ. Vốn dĩ phụ hoàng đối với huyng ấy vẫn còn sự áy náy, bởi vậy phụ hoàng không cự tuyệt thỉnh cầu Thất ca đưa ra.”

“Thất gia.” Đạm Tuyết thản nhiên lên tiếng.

Hoàng Phủ Thanh Thần thấy thần sắc nàng không đúng, trong lòng cũng lập tức nghĩ đến người mình vô cùng không muốn nhớ tới kia, trong nháy mắt sắc mặt liền lạnh xuống, buông tay nàng ra, trầm giọng nói: “Nàng nghỉ ngơi đi, một lát sau ta tới đón nàng.” Dứt lời, hắn liền đứng dậy cũng không quay đầu lại, lập tức rời khỏi phòng.

Đạm Tuyết nhìn bóng dáng hắn phẫn nộ rời đi, nhưng cũng chỉ thản nhiên rũ mắt xuống, không nói một lời liền xoay người ngủ.

****************************************************************************************

Từ khi nàng vào cung ở, mỗi ngày hơn phân nửa thời gian Hoàng Phủ Thanh Thần đều vào cung, thường thường sẽ ở lại đến thời điểm đóng cửa cung mới bằng lòng rời đi. Mà ánh mắt Dung phi nhìn Đạm Tuyết cũng trước sau như một không có chút vui vẻ nào.

Đạm Tuyết biết bà nhất định không thích mình, mỗi khi Hoàng Phủ Thanh Thần không ở đây, Dung phi phân phó cho nàng châm trà rót nước cho bà, thậm chí còn rửa chân cho bà, ngẫu nhiên Dung phi muốn xem hoa được trồng ra sao sẽ sai nàng đến ngự hoa viên hái mang về.

Vào một hôm, lúc nàng mới vừa từ trong ngự hoa viên hái được mấy đóa hoa mà Dung phi chỉ đích danh, đột nhiên từ phía sau bị người chặn ngang ôm lấy, còn chưa kịp kinh ngạc, liền đã nghe được thanh âm cười nhẹ của Hoàng Phủ Thanh Thần: “Sao lại hưng trí như vậy, ở trong này hái hoa sao?”

Đạm Tuyết bất động thanh sắc đẩy hắn ra, mới thản nhiên nói: “Nhàn rỗi không có việc gì làm thôi.” Quay người lại mới nhìn thấy hắn trong bộ triều phục màu xanh đen, chắc là vừa mới tan triều, muốn đi đến chỗ Dung phi.

Đạm Tuyết liền muốn xoay người trở về Huệ Nhân cung, Hoàng Phủ Thanh Thần lại giống như đứa trẻ, lôi lôi kéo kéo muốn nàng cùng đi dạo với hắn.

Hắn từ nhỏ ở trong cung lớn lên, Đạm Tuyết thật sự không biết hoàng cung này đối với hắn mà nói còn có chỗ nào hay để dạo chơi, nhưng vẫn bất đắc dĩ đi theo hắn.

Không ngờ hắn một đường kéo nàng đi tới một nơi kín đào, hắn lại đột nhiên xoay người ôm lấy nàng, không nói không rằng liền hôn xuống.

Trong lòng Đạm Tuyết giật mình, nhưng mà dù sao cũng tránh không khỏi, chỉ để mặc hắn ôm mình, ban ngày ban mặt trong ngự hoa viên làm chuyện vi phạm thuần phong mỹ tục.

Hắn hôn hồi lâu mới buông nàng ra, Đạm Tuyết vẫn không đáp lại như cũ, nhưng hắn chưa cảm thấy thoả mãn, ôm nàng thật lâu thở dài: “Mấy ngày nay cả ngày ở trong mắt của mẫu phi, ta nghẹn sắp chết rồi, hi vọng thời gian qua nhanh một chút, sớm ngày cưới nàng về phủ.”

Trên mặt Đạm Tuyết đột nhiên đỏ ửng, không biết là bởi vì nụ hôn của hắn lúc nãy hay bởi vì những lời nói vừa rồi của hắn, nhưng ánh mắt nàng chỉ nhìn những đóa hoa rơi lộn xộn trên mặt đất, không khỏi thở dài, lôi kéo tay áo hắn: “Đi thôi, Dung phi nương nương đang chờ ngài đó.”

Hắn lại chỉ ôm nàng không chịu buông tay: “Một lát, một lát nữa thôi mà.”

Thời gian hai người ở cùng một chỗ với nhau, đối với hắn mà nói, giống như là trộm được mới có, cực kỳ trân quý. Nhưng mà đối với Đạm Tuyết mà nói, lại là một loại dày vò.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play