Hoàng Phủ Thanh Vũ là người tàn phế, tuy là con trai của Hoàng hậu, nhưng suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà, với những huynh đệ khác thì không mấy thân thiết, Hoàng Phủ Thanh Thần một năm cũng chỉ đến phủ hắn vài lần.Nay, lại vì một nữ tử trong phủ mà đến phủ hắn lần nữa.
Thật ra cũng chẳng có điều gì đặc biệt, chỉ là cảm thấy, ..... Không thể buông tay được.
Ngày hôm nay lại không thể dễ dàng nhìn thấy nàng giống hôm qua, Hoàng Phủ Thanh Thần không yên lòng mà đỡ Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi xuống, chống cằm trầm tư một lúc, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Thất ca, Thẩm cô nương, nàng ấy ....."
Hắn cũng không biết nên hỏi gì, lại nghĩ giờ hỏi bất cứ điều gì thì cũng đều quá đường đột, nên đành ngừng lại.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ thản nhiên mỉm cười, nhìn hắn nói: "Nữ tử tài mạo song toàn trên đời này rất nhiều, chắc chắn bên cạnh đệ cũng chẳng thiếu, còn Đạm Tuyết thì không hợp với đệ đâu."
Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng cười lạnh một tiếng, rồi dựa lưng vào ghế: "Nực cười, chỉ là một nữ tử thôi, có nhất thiết phải để Thất ca lo lắng nàng ta hợp với đệ hay không sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng lơ đễnh đáp: "Đệ nói, 'Chỉ là một nữ tử thôi', vậy chắc không cần ta nhắc nhở, đệ cũng hiểu được điều này."
Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần không hiểu vì sao lại đột nhiên trở nên buồn bực, rồi hất tung bàn cờ trước mặt, lạnh lùng nói câu " Cáo từ", sau đó lập tức đi ra khỏi phòng khách.
Lúc đi ngang qua hoa viên, trong lương đình giữa hồ có bóng dáng cô đơn đang ngồi một mình, nhìn kỹ, thì ra đúng là Đạm Tuyết! Bước chân của Hoàng Phủ Thanh Thần bất giác ngừng lại, chăm chú ngắm nhìn một bên gương mặt của nàng.
"Cửu gia?" Thôi Thiện Duyên đi theophía sau tiễn hắn ra cửa, đột nhiên thấy hắn dừng bước, nên kinh ngạc tiến lên gọi hắn một tiếng.
Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng nheo mắt lại, chỉ tay về hướng Đạm Tuyết hỏi: "Nàng ta có quan hệ gì với Thất gia của ngươi?"
Thôi Thiện Duyên bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Đạm Tuyết cô nương chỉ tá túc tạm ở trong phủ thôi, Thất gia chịu sợ nhờ vả của người khác, nên ngẫu nhiên lo lắng cho cô ấy thôi, chứ chẳng có quan hệ gì khác ạ."
Hoàng Phủ Thanh Thần siết chặt cây quạt trong tay, rồi lại thả lỏng ra, xoay người rời đi.
Vào trong cung, hắn nhớ ra đã lâu không đến thỉnh an Mẫu Phi, thế là chuyển hướng, đi về phía Huệ Nhân cung của Dung phi.
Bước vào đại điện, hắn nghe được tiếng cười thoải mái của Dung Phi vọng ra, liền cho những cung nữ thông truyền lui xuống, tự mình đi vào, cười nói: " Không biết việc gì mà lại khiến Mẫu Phi cười vui vẻ như vậy nhỉ?"
Đi vào cửa, hắn mới phát hiện hoá ra trong điện có người ngoài, đó là một cô gái khoảng mười sáu tuổi, không biết là khuê nữ nhà ai, dịu dàng lễ phép, khi nhìn thấy hắn thì khuônmặtửng đỏ, vội đứng dậy chào: "Tiểu nữ tham kiến Cửu gia."
Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ thản nhiên quét mắt liếc nhìn nàng ta, rồi quay sang Dung Phi, cười nói: "Con xin thỉnh an Mẫu Phi."
Dung Phi có chút bất đắc dĩ nhìn hắn, rồi mới cười lên: "Thôi, hiếm khi tiểu tử con đến thăm Mẫu phi này, ngồi đi."
Hoàng Phủ Thanh Thần nở nụ cười đáp: "Mẫu thân sao lại nói vậy, nếu bình thường con không bận rộn, thì nào dám quên lời mẫu thân chứ?"
Dung Phi lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng vẫn cười, thuận tay chỉ cô nương kia: "Đây là khuê nữ nhà Lí Thượng thư, thật đúng là một cô nương tốt, vừa rồi còn kể chuyện cười cho ta nghe, thật là khiến ta vui vẻ." Sau đó, bà hít vào một hơi rồi nói: "Nhân nói đến việc này, con cũng đến tuổi thành hôn rồi, nếu có thể lấy một cô nương tốt như thế, ta sẽ an tâm lắm."
Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng cười nhạo một tiếng: "Hoá ra Mẫu phi đang lo lắng việc này, vậy đến lúc đó con cưới một lúc mười cô nương về nhé?”
“Đi đi đi, đừng ở đây nữa, để ta khỏi mất mặt.” Dung Phi bất đắc dĩ liếc mắt nhìn con trai một cái, rồi quay đầu kéo vị tiểu thư của Lý gia mặt đang đỏ bừng lại nói chuyện.
Hoàng Phủ Thanh Thần quay đầu nhìn sườn mặt ửng hồng của nàng ta, trong đôi mắt thâm thúy dần dần phản chiếuhình ảnh một khuôn mặt khác.
Sau khi dùng xong ngọ thiện cùng Dung Phi, bà ra lệnh cho hắn tiễn vị Lý tiểu thư kia rời khỏi cung, hắn đành miễn cưỡng tuân theo, nhưng chỉ đưa Lý tiểu thư đến trước cửa cung nơi xe ngựa đỗ, còn mình thì vội "chộp" lấy một con ngựa bỏ chạy lấy người.
Cưỡi ngựa, hơi có chút nhàn tản không thú vị thong dong trên đường cái, lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, thì lại bắt gặp một dáng người yểu điệu.
Xiêm y của Đạm Tuyết chỉ là một chiếc váy giản đơnmàu lam bình thường, nàng đứng bên một quầy bán son phấn và chu sa, cúi đầu chọn lựa gì đó.
Hoàng Phủ Thanh Thần cảm thấy như bị ma sai khiến.Trên đường lớn và nhiều người như vậy, khoảng cách của nàng và hắn cũng chẳng gần, thế mà hắn chỉ cần lướt mắt qua đám người đông đúc trên đườngmột cái là nhận ra nàng ngay.
Tim Đạm Tuyết đập mạnh và loạn nhịp nhìn chiếc vòng cổ bằng ngọc màu xanh trong tay, hồi tưởng lại đến thất thần. Nàng nhớ rõ năm ấy là sinh nhật mười hai tuổi của mình, công tử từng tặng nàng một chiếc vòng cổtương tự thế này, nàng yêu thích đến nỗi cứ cầm mãi không buông, thật sự rất thích nó.Nhưng sau này, bị ca ca biết nàng có tâm ý với công tử, thế là chiếc vòng cổ bị vứt đi. Nàng gạt ca ca trốn nhà đi, theo phía sau công tử đến Bắc Mạc, nhưng công tử lại bị Hoàng Phủ Thanh Vũ phái đi Tây Càng. Rơi vào đường cùng, nàng mới lấy danh nghĩa là biểu muội của Nam Cung Ngự đến ở nhờ trong phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ, hy vọng có thể đợi đến lúc biết được tin tức của công tử.
"Mua gì sao?" Phía sau bỗng dưng vang lên giọng nói trầm thấp của nam tử giống như đã từng quen biết, Đạm Tuyết quay đầu lạinhìn thấy diện mạo vô cùng tuấn mỹ của Hoàng Phủ Thanh Thần, không hiểu sao nàng cực kỳ khó chịu, cau mày một cái liền để lại chiếc vòng cổ, rồi xoay người bước đi.
Hoàng Phủ Thanh Thần hiếm khi có được sự hưng trí như vậy, hắn liền thúc ngựa, đi theo sau nàng.
"Cửu gia, ngài thật sự rất nhàn rỗi sao?"Rốt cuộc Đạm Tuyết cũng thản nhiên quay đầu nhìn về phía hắn.
"Không có việc gì làm cả." Hắn học theongữ khí của nàng, thản nhiên nói.
Đạm Tuyết chẳng hề đáp lời, lại đi vài bước, bỗng nhiên xoay người đi ngược trở về.
"Về quý phủ của Thất ca? Ta đưa nàng về được chứ?" Hoàng Phủ Thanh Thần xoay người đuổi theo nàng, mỉm cười, dáng vẻ rất phong lưu lỗi lạc, tà tứ không giấu vào đâu được.
Tâm Đạm Tuyết không biết vì sao hơi mất mát, vẫn là ngữ điệu lạnh lùng, nói: "Ta không về phủ Thất gia."
Hoàng Phủ Thanh Thần đi theo nàng đến khách điếm, chợt nhớ đến Thôi Thiện Duyên đã nói nàng chỉ thỉnh thoảng ở nhờ trong phủ thôi, nghĩ đến phần lớn thời gian nàng ở trong khách điếm này, hắn không khỏi lo lắng nói: "Nàng một thân nữ nhi đơn độc, lại tá túc trong khách điếm, không sợ có nguy hiểm gì sao?"
"Bên trong kinh thành, dưới chân thiên tử, có gì phải sợ?"Đạm Tuyết cũng chẳng thèm nhìn hắn mà thờ ơ trả lời.
"Nếu vậy thì mời ta lên ngồi uống trà, nàng thấy thế nào?" Hoàng Phủ Thanh Thần khoanh tay, nghiêng đầu cười nhìn nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT