Tuy rằng thời tiết đã là cuối mùa xuân, nhưng Tịch Nhan ngồi phía trước Hoàng Phủ Thanh Vũ trên lưng ngựa lại chỉ cảm thấy gió tạt vào người lạnh đến thấu xương, lạnh thấu lòng người.

Cuối cùng cũng đến hoàng lăng Đông Giao, lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm nàng xuống ngựa, sắc mặt Tịch Nhan đã sớm tái nhợt, cả người run run, đứng cũng đứng không vững.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn gian phòng nhỏ thấp bé, lại nhìn Tịch Nhan, vừa quay đầu phân phó người đi lấy áo choàng mang tới khoát lên trên người Tịch Nhan, đưa nàng đến bên ngoài căn phòng nhỏ, để nàng ngồi trên chiếc ghế đẩu trước cửa, thấp giọng nói: “Nàng ở nơi này ngồi một lát, ta vào xem, được không?”

Tịch Nhan nhìn hắn, hồi lâu sau giống như mới hiểu được hắn nói gì, khẽ khàng gật đầu.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới đứng lên, đẩy cửa đi vào trong phòng.

Hắn không phải là lần đầu tiên đến gian phòng nhỏ này, nhưng lại là lần đầu tiên cảm thấy gian phòng này âm trầm như vậy, giống như một cái huyệt, áp bức làm người ta không thở nổi.

Hắn chậm rãi đi vào trong buồng, đẩy cửa ra liền gặp được thân thể công chúa Tấn Dương bình yên nằm ở trên giường thượng, còn Lăng Chiếu mang bộ mặt thê lương ngồi ở bên cạnh, ánh mắt mờ mịt mà ảm đạm, không có chút tiêu cự.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới bước vào trong phòng, đi đến bên giường, đưa tay xem xét mạch đập của công chúa Tấn Dương, cho đến khi xác định bà đã không còn hơi thở, mới chậm rãi đem tay bà vào tấm chăn lạnh lẽo lại.

Trong lòng cũng không đau đớn kịch liệt .

Hắn từng đáp ứng với Uyển Lam sẽ giúp nàng chiếu cố nhị lão thật tốt, tuy rằng hắn vẫn khinh thường những việc Lăng Chiếu gây nên, nhưng vẫn tận tâm hết sức vì hai người. Lúc phụ hoàng còn ở trên đời, bất luận như thế nào cũng không chịu khôi phục thân phận cho công chúa Tấn Dương, mà sau khi hắn đăng cơ, liền thử thuyết phục cô cô quay về ởtrong kinh. Nhưng công chúa Tấn Dương lại quả quyết cự tuyệt, chỉ nói muốn cả đời ở cùng Uyển Lam. Trải qua nhiều năm lo lắng, làm lụng vất vả, sớm làm cho tâm thần bà tổn hại nghiêm trọng, bệnh, hoặc là chết, kỳ thật cũng là chuyện sớm muộn mà thôi.

Hoàng Phủ Thanh Vũ hít vào một hơi thật sâu, ngăn chận nỗi bi ai trong lòng, mới quay đầu nhìn về phía Lăng Chiếu: “Ông hãy nén bi thương.”

Hồi lâu sau, giống như cái xác không hồn, Lăng Chiếu bỗng dưng cười khẽ một tiếng, thanh âm trầm thấp nghẻn nghẹn không giống tiếng người: “Không nén bi thương, thì còn có thể làm gì đây? Là ta hại mẹ con nàng. Có lẽ ta chính là Sát Cô Tinh, khắc đã chết nữ nhi của mình, còn khắc tử thê chết của của mình...... Ông trời nhất định bắt ta một thân một người, tư cách gì ta cũng đều không có......”

Hoàng Phủ Thanh Vũ vội thay đổi đề tài: “Người chết đã chết rồi, ta không hy vọng ông vì cái chết của cô cô mà làm ra chuyện ngu ngốc gì.”

Lăng Chiếu thảm đạm nở nụ cười một tiếng: “Trên đời này, ta đã làm hại quá nhiều người rồi, nay cũng coi như gặp được báo ứng. Cũng may ta cô độc, mặc dù có chết cũng có thể chết thực nhẹ nhàng. Mà ta đã sống cũng thật mệt mỏi.”

Cửa phòng đột nhiên phát ra một tiếng vang thật mạnh. Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Lăng Chiếu đều ngẩng đầu nhìn đi, chỉ thấy được sắc mặt tái nhợt của Tịch Nhan đứng ở cửa, lạnh mắt nhìn Lăng Chiếu, cất giọng nói: “Nếu ông là kẻ cô độc, vậy ta đây tính là cái gì?”

Cả người Lăng Chiếu chợt chấn động, sau đó thân thể cứng ngắc ngồi ở chỗ kia nhìn nàng, trong mắt dường như có gì đang lưu chuyển, đôi môi giật giật, nhưng một chữ cũng nói không nên lời.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng đứng ở tại chỗ không hề động đậy, tùy ý Tịch Nhan đi từng bước một đến gần Lăng Chiếu.

Tịch Nhan căn bản không còn chút sức lực khống chế nước mắt của mình, nhìn Lăng Chiếu, vừa khóc vừa cười lạnh: “Đúng, có lẽ ở trong lòng trong mắt của ông, căn bản là không có nữ nhi như ta, cho nên sau khi Uyển Lam cùng công chúa Tấn Dương qua đời, ông chính là kẻ cô độc, nên cái gì ông cũng không có! Cũng tốt, cũng tốt...... Cám ơn ông nói cho ta biết, thì ra ta căn bản không phải là nữ nhi của ông!”

“Nhan Nhan!” Lăng Chiếu đột nhiên đứng bật dậy, cầm tay nàng, “Nhan Nhan!”

“Ông có biết hay không, từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng hận ai, người duy nhất ta hận chính là ông! Ta hận ông vứt bỏ mẫu thân, ta hận ông vứt bỏ ta, ta hận ông rất nhiều năm, nhưng cho đến năm trước, ngoại tổ mẫu mới nói cho ta biết nguyên nhân ông rời đi.” Tịch Nhan nhìn hắn, vừa khóc vừa nói,“Ta đã cho là ta sẽ không hận ông, ta đã cho là ta có thể tha thứ cho ông , nhưng hôm nay, ông lại một lần làm cho ta hận ông!”

Thân mình Lăng Chiếu lại lần nữa cứng đờ, thanh âm gọi nàng trở nên khổ sở: “Nhan Nhan......”

Tịch Nhan chậm rãi lau đi nước mắt, hít một hơi thật sâu, nói: “Ông có thể một lần lại một lần không cần ta, không quan hệ. Ông có thể đi cùng thê tử của ông, nữ nhi của ông, cũng không quan hệ! Ông đi đi, giống như trước kia coi như không có nữ nhi là ta đây, mà ta, cũng sẽ trước sau như một, xem như chưa từng có một phụ thân như ông!”

***************************************************************************************

Trở lại trong cung Tịch Nhan liền phát sốt cao, cả đêm không ngừng gặp ác mộng, đến hừng đông mới có chút thanh tỉnh.

Hoàng Phủ Thanh Vũ canh giữ bên cạnh nàng cả một đêm, lại giúp nàng uống thuốc, lúc này thấy nàng tỉnh lại mới nhẹ nhàng thở ra, nói: “Xem như là tỉnh rồi.”

Trước mắt Tịch Nhan vẫn mơ mơ hồ hồ như trước, trong đầu cũng hoàn toàn hỗn loạn, hoàn toàn hỗn loạn, thì thào gọi hắn một tiếng: “Thất lang......”

“Ta ở đây.” Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa tay xoa cái trán của nàng, nhẹ nhàng hôn xuống.

Tịch Nhan bất giác khóc thút thít một tiếng, tư duy hỗn loạn nên không có chút sức lực khống chế: “Thất lang, bọn họ nói chàng cùng Uyển Lam từng có hôn ước...... Bọn họ nói trước đây chàng từng cầu xin trước tẩm cung của tiên đế cả một đêm...... Ông ta vì Uyển Lam thủ lăng...... Uyển Lam có bao nhiêu tốt, có bao nhiêu tốt......”

Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc cũng leo lên giường, ôm nàng vào trong lòng, dùng chăn bao phủ cho nàng thật chặt chẽ, rồi mới thấp giọng nói: “Uyển Lam không bằng nàng, ngoan, không sợ......”

Uyển Lam, là tiểu biểu muội hồng nhan bạc mệnh của hắn.

Nha đầu kia từ nhỏ thường thích đi theo phía sau hắn, gọi hắn là Thất biểu ca ơi, Thất biểu ca à, mỗi khi hắn ra cung thăm cô cô, cơ hồ một tấc cũng không rời, dán chặt bên người hắn.

Khi đó hắn ngồi ở trên xe lăn, hành động không tiện, nhiều huynh đệ như vậy nhưng Uyển Lam lại chỉ thích chơi đùa cùng hắn.

Trong cảm nhận của hắn, Uyển Lam vĩnh viễn là tiểu nha đầu có chút nhát gan nhưng lại thích quấn quít lấy hắn.

Hắn tựa hồ chưa từng nghĩ tới tiểu nha đầu này sẽ trưởng thành, thậm chí khi hắn nhìn thấy Tịch Nhan nhỏ hơn hai tuổi Uyển Lam, hắn vẫn không nghĩ tình cảm giữa Uyển Lam và hắn sẽ phát triển theo một chiều hướng khác.

Nhưng mà hắn càng thật không ngờ là tiểu nha đầu này lại mắc một cơn bệnh bất trị.

Ngày biết được tin tức kia, cô cô ôm hắn khóc thật lâu, cuối cùng cũng đem tâm sự mà Uyển Lam không dám mở miệng nói cho hắn nghe, hy vọng trước khi Uyển Lam qua đời hắn có thể làm cho nàng vui vẻ.

Vì thế, lần đầu tiên hắn đi cầu xin phụ hoàng, cầu xin phụ hoàng chỉ hôn cho hắn cùng Uyển Lam.

Phụ hoàng khi đó cũng không biết Uyển Lam mắc bệnh, nghe xong lời thỉnh cầu của hắn, đầu tiên là trầm mặc, sau đó đứng lên phẩy tay áo bỏ đi.

Hắn biết phụ hoàng từ đầu đến cuối không thể nhận lại cô cô, càng không thể nhận nữ nhi của cô cô. Nhưng hắn có thể làm sao bây giờ? Uyển Lam sẽ chết, hắn còn có thể làm sao bây giờ?

Vì thế, hắn ở trước tẩm cung của phụ hoàng cầu xin suốt một đêm.

Khi đó hắn vẫn không biết chuyện giữa phụ hoàng và mẫu hậu, chỉ biết là phụ hoàng cô phụ mẫu hậu, kỳ thật trong lòng hắn vẫn có khúc mắc khó có thể tiêu trừ đối với phụ hoàng, mà phụ hoàng đối với hắn cũng bình thản đến nỗi cơ hồ không có chút sủng ái.

Nhưng lần đó, hắn lại rốt cuộc đả động đến phụ hoàng, sang hôm sau phụ hoàng liền hạ chỉ ban hôn.

Hắn mang theo thánh chỉ đi gặp cô cô, nhìn cô cô vừa khóc vừa đem thánh chỉ đến cho Uyển Lam đang nằm trên giường. Uyển Lam mỉm cười, nụ cười rực sáng như ánh nắng trước nay chưa từng có: “Mẫu thân, mẫu thân, rốt cuộc con có thể gả cho Thất biểu ca sao?”

Công chúa Tấn Dương khóc thầm lặng lẽ, mơn trớn đầu của nữ nhi: “Ừ, Lam nhi rốt cuộc cũng có thể gả cho Lão Thất rồi.”

Sau đó, bệnh tình Uyển Lam càng ngày càng trầm trọng hơn, cuối cùng, nằm ở trong lòng mẫu thân vĩnh biệt cõi đời.

Hoàng Phủ Thanh Vũ đã lâu không nghĩ đến những chuyện cũ ngày đó, không nghĩ tới thì ra trong lòng Tịch Nhan vẫn còn nhớ kỹ, hơn nữa cũng không phải không thèm để ý. Hắn cúi đầu thở dài, đem đầu của nàng đặt ở ngực mình, cất tiếng dỗ nàng ngủ.

Đến lúc Tịch Nhan phải uống thuốc lần nữa, lúc này nàng mới cảm giác mình đã ngủ thẳng đến buổi chiều,khi tỉnh lại cả người cũng rốt cuộc thanh tỉnh, chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô nóng: “Ta muốn uống nước.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ theo lời nàng liền lấy nước lại, giúp nàng uống xong, mới đỡ nàng nằm lại xuống giường.

Tịch Nhan nằm trong chốc lát, bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn: “Hậu sự của công chúa Tấn Dương ổn thỏa rồi chứ?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ gật đầu, thấy trong mắt nàng lấp lánh lệ quang, biết nàng suy nghĩ cái gì, liền cười nhẹ: “Nàng ngủ cả một ngày, làm ông ta phải ở trong sảnh đợi nửa ngày.”

Tịch Nhan mạnh mẽ ngồi dậy: “Ông ta?”

Khóe môi Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên gợi lên, vươn tay giúp đỡ nàng đứng lên.

Ra khỏi nội tẩm, còn chưa đi vào trong sảnh, liền nghe được tiếng cười của Bất Ly cùng với thanh âm trầm thấp ám ách của nam tử.

“Ngoại công xấu lắm!” Âm thanh lên án của Bất Ly đột nhiên vang lên, vừa xoay đầu, nhìn thấy Tịch Nhan đang đứng ở cửa, lập tức chạy đi qua, “Mẫu thân, ngoại công xấu lắm, ngoại công lừa Ly nhi!”

Tịch Nhan chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lăng Chiếu đang ngồi trong sảnh, khẽ cắn môi dưới.

Lăng Chiếu cũng chậm rãi đứng dậy, hồi lâu sau mới gian nan nở nụ cười: “Nhan Nhan, con khỏe chưa?”

Cũng không biết trải qua bao lâu, tay của Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn đỡ phía sau vai của Tịch Nhan. Cảm giác được sự ấm áp truyền đến từ lòng bàn tay của hắn, Tịch Nhan mới cực kỳ thong thả tràn ra một chút ý cười hiếm hoi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play