Phù dung trướng ấm áp, đêm động phòng hoa chúc, hắn tự mình cởi áo tháo thắt lưng cho nàng, không phải vì ôn tồn hoan hảo, mà chính là thay bộ lễ phục tân nương cho nàng.

Khóe môi Tịch Nhan nhếch lên ý cười, thẹn thùng vô hạn, cũng tự tay mặc bộ lễ phục chú rể cho hắn, cuối cùng, nhịn không được nhìn hắn cười rộ lên: “Chàng mặc như vậy thật đẹp.”

Nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên, Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ: “Không phải nàng càng đẹp hơn sao?”

Trong phòng từ sớm đã bày ra hương án, trước chữ hỉ đỏ thẫm, trước đôi nến long phượng đỏ đang cháy sáng, hắn nắm tay nàng cùng nhau quỳ xuống.

Nhất bái thiên địa .

Trong mắt Tịch Nhan nhịn không được lệ nóng lưng tròng, chậm rãi cùng hắn cúi đầu xuống.

Nhị Bái Nguyệt lão.

Khóe miệng Tịch Nhan gợi lên ý cười, lúc nàng cúi đầu xuống, trong nháy mắt nước mắt nhỏ xuống trên tấm đệm lót dưới chân, chậm rãi thấm vào trong tơ lụa màu đỏ, biến mất không thấy nữa.

Phu thê giao bái.

Hắn nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn, rốt cuộc cũng ăn ý đồng thời cúi lưng xuống, đầu chạm đầu nhau, giống như hoa liền cánh, cây liền cành.

Kết thúc buổi lễ.

Tịch Nhan nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài, nhìn khuôn mặt phong trần tuấn dật của hắn trước mắt, sắc mặt trở nên càng kiều diễm.

Tại một khắc này đây, nội tâm của nàng mềm mại mà từ trước tới nay chưa từng có, bởi vì nàng rốt cuộc cũng có thể giống như những nữ tử trên thế gian này, có được một hôn lễ long trọng và hoa lệ, có được một khắc vợ chồng làm lễ giao bái, có một trượng phu có thể cùng chịu mưa hứng gió, quan trọng hơn là, trong lòng nàng có một người mà nàng yêu hơn bất kỳ thứ gì, hơn nữa nàng cam tâm tình nguyện vì hắn mà trở nên mềm mại.

Hoàng Phủ Thanh Vũ làm như thở dài một tiếng, kéo nàng ôm vào trong lòng.

Dung nhan của hắn, hơi thở của hắn, thậm chí là tiếng tim đập mạnh mẽ trong lòng ngực của hắn, toàn bộ đều làm cho nàng say mê.

Chìm đắm trong màu đỏ vui mừng, chìm đắm trong trong ngực hắn.

“Hôm nay ta cũng rốt cuộc chiếm được giải Trạng Nguyên rồi.” Hắn đột nhiên cúi đầu cười nói.

Tịch Nhan kinh ngạc: “Hả?”

“Động phòng hoa chúc, không phải mọi người đều nói là tiểu đăng khoa sao?”

Tịch Nhan nhịn không được lại nở nụ cười. Ý tứ trong lời nói của hắn thực rõ ràng -- hôm nay, mới rốt cuộc được cho. Nói cách khác, hắn cũng chưa từng trải qua một đêm động phòng hoa chúc như vậy. Điều này không thể không đề cập đến một người khác, nhưng Tịch Nhan không muốn suy nghĩ đến, chỉ nhìn hắn cười, hồi lâu sau, mới thấp giọng nói: “Thất lang, chàng là của ta sao?”

Sau một lát, hắn mới thấp giọng nói: “Là của nàng, cho tới bây giờ đều là của nàng.”

Lời đang nói dần biến mất, Tịch Nhan không nói được nên lời, đôi môi đã bị hắn nhẹ nhàng che lại, nhẹ nhàng cắn mút, sau đó, hắn mới đưa lưỡi tiến vào dò xét.

Tịch Nhan đáp lại, lớn mật, lại cười khẽ, trong lúc gắn bó nàng lại cùng hắn chơi trò truy đuổi.

Sự đón ý nói hùa, trốn tránh, hô hấp, thở dốc của nàng trong nháy mắt liền làm cho thân thể hắn trở nên khô nóng, một tay bế bổng nàng lên, hướng về phía chiếc giường.

Trên lưng lại một lần nữa bị đè xuống, Tịch Nhan bỗng dưng kinh hô một tiếng: “Đau --”

Hai người lúc này mới nhớ tới những thứ phía dưới đệm giường, Tịch Nhan nhíu mày lại: “Đem mấy thứ này bỏ đi.”

Hắn cười khẽ một tiếng: “Đây chính là quy củ, sao có thể miễn cho nàng được chứ?”

Tịch Nhan cắn môi nhìn hắn, đôi mắt đột nhiên chuyển động, kéo lấy cổ áo của hắn, làm cho hắn kề sát vào mình, mị hoặc nói: “Như thế, ta cũng không nên nằm bên dưới.”

Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ sâu thẳm, như có thể làm người ta chìm đắm vào đó, rốt cuộc cười nhẹ một tiếng: “Như nàng mong muốn.”

Kết quả quả thật là như nàng mong muốn .

Tịch Nhan ngồi ở trên người Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhìn hai tay hắn bị chiếc thắt lưng màu đỏ của nàng trói chặt, gần như cuồng vọng cười ha hả.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, nở nụ cười như cũ: “Nhan Nhan, nàng xác định nàng có thể...... Khống chế ta?”

Tiếng cười của Tịch Nhan đột ngột im bặt, đôi tay gầy yếu xấu hổ siết lấy cổ hắn: “Chàng khi dễ ta sao?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ phát ra một tiếng hừ rất nhẹ, cũng không biết là trả lời hay là trào phúng, Tịch Nhan lại càng trở nên giận, một lát sau, lại thu hồi vẻ mặt tức giận, chuyển sang vẻ mặt xinh đẹp mị hoặc cười nhẹ, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, chậm rãi cúi đầu hôn lên ngực hắn.

Cổ họng của Hoàng Phủ Thanh Vũ bất giác phát ra một tiếng rên rất nhỏ, nhưng Tịch Nhan lại nghe đạt rất rõ, vì thế càng ra sức lấy lòng hắn, cho đến khi thân thể mình cũng trở nên nóng như lửa giống hắn. Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn vào ánh mắt của nàng rốt cuộc không thể bảo trì sự trầm tĩnh nữa, mà chuyển sang nồng cháy, lấy ngữ khí mị hoặc hướng dẫn từng bước: “Nhan Nhan, bước kế tiếp thì sao?”

Tịch Nhan lại chỉ ngồi yên ở trên người hắn, rốt cuộc không có lá gan làm những chuyện lớn mật hơn nữa, yên lặng suy nghĩ một lát, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ “A” một tiếng, cười nói: “Ta đã quên bước kế tiếp nên làm như thế nào rồi, trong thư phòng của chàng có loại sách dạy chuyện này hay không? Hiện tại ta đi tìm, học xong lại đến hầu hạ chàng, được không?”

Nàng vừa nói, vừa liền thật sự nhảy xuống giường.

Vừa mới vén màn che màu đỏ, đột nhiên trong lúc đó nàng nghe thấy phía sau có động tĩnh. Tịch Nhan kinh ngạc quay đầu nhìn lại, vẻ mặt khiếp sợ khi phát hiện Hoàng Phủ Thanh Vũ đã dễ dàng mở ra chiếc khăn đỏ cột vào trên tay hắn, thấy nàng nhìn qua, cũng tà mị cười theo, sau đó nhanh chóng ôm lấy thắt lưng của nàng, lập tức ép nàng tới góc giường.

“A, không cần --” Tịch Nhan cười lớn hét rầm lên, thở hào hển tránh những nụ hôn rơi xuống của hắn, “Ta không phải không hầu hạ chàng, đợi khi tìm được sách, học giỏi lại đến, được không?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ ôn nhu cười: “Được.” Nhưng mà miệng hắn liên tiếp hạ xuống những nụ hôn, bàn tay đồng thời cũng không chịu nằm yên, chỉ vài động tác đùa nghịch đã làm thân thể của nàng nóng lên.

Tịch Nhan nhịn không được rên rỉ một tiếng: “Được mà chàng còn thế sao?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn mỉm cười như cũ: “Được, là vì về sau khi có thời gian, Nhan Nhan muốn loại sách này, ta nhất định phái người vơ vét khắp nơi, cam đoan sẽ làm cho nàng vừa lòng. Về phần nội dung bên trong, ta cũng không cần nàng lãnh hội tất cả, một nửa là được, như thế nào?”

Tịch Nhan rốt cuộc một lần nữa lại cảm nhận được cảm giác mua dây buộc mình, ôm lấy cổ hắn, không cam lòng bèn cò kè mặc cả: “Một phần ba được không?”

Hắn khẽ nhướng mày, trong lúc nàng không hề dự liệu trước liền tiến nhập vào thân thể của nàng. Tịch Nhan nhịn không được cúi đầu hét rầm lên, sau tiếng thét chói tai chỉ còn tiếng thở dốc khó nhịn.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng vỗ về khóe môi của nàng, cười nhẹ: “Xem ra, chúng ta phải học tập mỗi quyển sách một lần, nàng nghĩ sao, Nhan Nhan?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play