Tịch Nhan đương nhiên biết ý tứ những lời này của hắn, dừng một lúc, lại nói: “Cái đó.... hoàng huynh của huynh hẳn phải trách huynh lắm phải không?”

Nam Cung Ngự chậm rãi lắc đầu, nở nụ cười: “Không phải vì việc đó đâu. Đại Sở hôm nay giống như miếng thịt nằm trên thớt, tạo nhiều oan nghiệt làm gì, có phải không?”

Tịch Nhan nhìn hắn tim đập mạnh và loạn nhịp, một lúc lâu sau, chợt kéo ống tay áo hắn: “Nam Cung Ngự, huynh nhanh tìm cô nương tốt thành thân đi.”

“Muội làm mai cho ta được không?” Nam Cung Ngự nghiêng đầu nhìn nàng, ý cười trong mắt xán lạn.

“Nếu huynh muốn, muội sẽ huy động mọi người, đi tìm một cô nương tốt cho huynh.” Tịch Nhan cũng cười rộ lên, bộ dáng như đưa ra lời thề son sắt.

Hồi lâu sau, ý cười trên mặt Nam Cung Ngự mới chậm rãi biến mất, tay lại vỗ về của đầu nàng, nói: “Nhan Nhan, không cần đâu, chỉ cần trên đời này còn có muội, là đủ rồi.”

Chỉ một câu nói này khiến nước mắt Tịch Nhan phút chốc chảy xuống. Nàng bỗng dưng nhớ lại câu hắn nói lúc vừa biết nàng trúng độc sẽ chết đi: “Nhan Nhan, nếu trên đời này không có muội......”

Muôn vàn tâm tư giờ này khắc này đều hóa thành nước mắt kịch liệt đau đớn.

Bọn họ đều là những người trở về từ quỷ môn quan, bọn họ đáng ra phải sống càng thêm vui vẻ.

Tịch Nhan cắn môi dưới, hồi lâu sau, mới thấp giọng nói ra nỗi sợ hãi của bản thân: “Vậy huynh đáp ứng muội đi, không cho phép huynh bỏ lại một mình muội trên đời này, mặc kệ phát sinh chuyện gì, cũng không thể bỏ muội lại.”

Nam Cung Ngự nhìn nàng, chậm rãi nói: “Được.”

Hai người ngồi trong sảnh hồi lâu, Nam Cung Ngự mới đứng lên, nói: “Tốt rồi, ta nên đi gặp tướng công tốt của muội một lần.”

Nghe vậy, Tịch Nhan lập tức đứng dậy nói: “Chàng gần đây mang bệnh trong người, không thể làm việc quá sức, ngày mai huynh hãy gặp mặt chàng được không?”

“Mang bệnh?” Nam Cung Ngự hơi nhướng mày, nói: “Chuyện gì đây?”

Tịch Nhan đem những gì nàng biết đại khái thuật lại một chút, sau đó nói tiếp: “Đúng rồi, huynh có thể đi xem giúp cho chàng xem vì sao lâu như vậy bệnh tình vẫn không tiến triển, được không?”

Nam Cung Ngự bỗng dưng nở nụ cười: “Nhan Nhan, muội sao đã quên chuyện huynh từng nói với muội rồi?”

Tịch Nhan hơi giật mình: “Chuyện gì?”

“Mẫu thân của hắn là truyền nhân của Dược Vương, mà hắn lại là truyền nhân của mẫu thân hắn.” Nam Cung Ngự thản nhiên nói.

Tịch Nhan khẽ chớp mi: “Muội nhớ rõ, nhưng... y thuật của chàng chắc gì đã hơn huynh?”

Nam Cung Ngự chậm rãi lắc lắc đầu, cười nói: “Không, y thuật của hắn cao hơn ta rất nhiều. Rất nhiều người cũng không hay rằng hắn biết y thuật, mà hắn cũng không bộc lộ cái này trước mặt người ngoài, có lẽ hắn chưa từng nói với muội, mà muội cũng căn bản không ngờ tới điểm này.”

Trong đầu Tịch Nhan đột nhiên lại lần nữa hiện lên một ít trí nhớ xa xăm --

Từ lần đầu tiên Hoàng Phủ Thanh Vũ bắt đầu châm cứu cho nàng, sau đó mỗi lần bắt mạch xem bệnh cho nàng, hết thảy đều hiển hiện trước mắt nàng. Nhưng mà ấn tượng sâu nhất cũng là buổi tối nàng múa vũ khúc liên hoa kia, khi hắn cùng nàng đến thăm Lâm Lạc Tuyết bị thương, nàng muốn hắn khám cho Lâm Lạc Tuyết, nhưng hắn lại cự tuyệt. Sau đó nàng hỏi lại hắn có phải chỉ xem bệnh cho một mình nàng hay không, hắn không trả lời, nhưng vẻ mặt lại cam chịu .

Hắn có y thuật cao minh như vậy, lại chỉ xem bệnh cho một mình nàng mà thôi!

Nhận thức được điều này khiến cho nội tâm Tịch Nhan lại nổi gió phun mây lần nữa, lòng tràn đầy cảm động, tưởng chừng sẽ trào dâng không khắc chế được.

Hắn không nói gì với nàng, mặc dù có, cũng luôn dấu kín bản thân. Nàng biết hắn sẽ không nhắc tới những điều này, để tự nàng cảm nhận, nhưng nàng vẫn không khỏi muốn nghe hắn nói cho nàng biết. Có lẽ hắn cũng biết điểm này, cho nên hắn đã vì nàng mà thay đổi.

Giống như ngày đó nàng lâm bồn, hắn gần như không khống chế được mà nói cho nàng, nàng mới là người quan trọng nhất với hắn, thậm chí còn hơn cả thân nhân trên đời của hắn; Vài ngày trước đây, chính miệng hắn còn nói với nàng rằng vũ khúc liên hoa của nàng đã làm khuynh đảo lòng hắn......

Cho tới bây giờ nàng biết rất rõ muốn hắn nói ra những lời này có bao nhiêu khó khăn, cho nên, nàng càng khó có thể khắc chế được sự rung động hết lần này tới lần khác, mà ngày hôm nay, rốt cuộc lại một lần nữa bị rung động......

****************************************************************************************

Nam Cung Ngự vẫn đi gặp Hoàng Phủ Thanh Vũ, còn Tịch Nhan, một thân một mình trở về phòng, một tay đỡ lấy thắt lưng, một tay vỗ về bụng mình, lẳng lặng chờ Hoàng Phủ Thanh Vũ trở về.

Trong thời gian chờ đợi hắn, nàng lại đem trí nhớ từ trước tới nay hợp nhất lại trong tâm trí, từ lần đầu tiên gặp mặt đến mấy đoạn thời gian phân phân hợp hợp sau này. Mỗi ngày có hắn ở bên nàng và mỗi ngày hắn không ở bên nàng, toàn bộ đều trôi qua trong đầu.

Nhưng nàng biết, hắn vẫn luôn tồn tại. Cho dù nàng lừa mình dối người cũng thế mà cho dù nàng cố ý quên cũng thế, chẳng lo dù nàng có mất trí nhớ, hắn vẫn luôn tồn tại trong lòng của nàng vĩnh viễn sẽ không phai mờ

Tịch Nhan lẳng lặng ngồi một chỗ nhìn sắc trời dần phủ màu ảm đạm, năm tháng trong đầu nàng cũng chậm rãi trôi qua. Sau nhiều ngày đêm luân phiên, nàng biết, năm tháng từ nay về sau, hắn sẽ luôn luôn tồn tại bên nàng, mà nàng, cũng sẽ luôn luôn tồn tại bên hắn.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, Tịch Nhan biết là hắn đã trở lại, nhưng vì năm tháng xa xôi ngập tràn tâm can, khiến cho nàng vô lực đứng lên nghênh đón hắn.

Hoàng Phủ Thanh Vũ đẩy cửa ra, liền thấy nàng ngồi ở trên giường đối diện, khóe miệng đuôi mày đều mang ý cười, nhưng hốc mắt lại ửng đỏ, như thể đã khóc.

“Nhan Nhan, làm sao vậy?” Hắn hạ thấp thân mình ở trước người nàng, nắm tay nàng nhẹ giọng hỏi.

Tịch Nhan nhìn hắn, khóe miệng bỗng nhiên tràn ra ý cười thật lớn: “Thất lang, ta rốt cục có thể trở lại bên cạnh chàng rồi phải không?”

Hắn đầu tiên là nao nao, sau lại nắm lấy tay nàng, đưa tới bên môi hắn, cười nói: “Đúng, nàng có thể trở lại bên cạnh ta rồi, danh chính ngôn thuận trở lại bên người ta rồi.”

Trong mắt Tịch Nhan lóe ra nhiều ánh mơ màng, rồi hóa thành nhiệt lệ: “Ta biết, ta biết......”

Chậm rãi vùi vào trong lòng hắn, Tịch Nhan cười không thành tiếng, lại tiếp tục rơi lệ.

Mặc dù năm tháng trôi qua, mặc dù núi dài sông rộng, cuối cùng thì nàng cũng trở lại bên cạnh hắn.

Dù có ở đâu đi nữa thì nơi nào có hắn nơi ấy nàng mới có được hạnh phúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play