Tịch Nhan đầu tiên là đi đến phòng Hoàng Phủ Thanh Vũ tìm hắn, nhưng lại phát hiện trong phòng căn bản không có ai cả, đệm chăn cũng cuộn lại ngay ngắn. Nàng lại đi đến thư phòng, vừa đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ đang dựa vào bàn, nhấc bút không biết viết cái gì, lại thấp giọng ho hai tiếng.

Tịch Nhan liền giận dữ, tiến lên giật chiếc bút trong tay hắn ra: “Chàng đêm qua không có ngủ chút nào phải không?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía nàng, mỉm cười nói: “Ai bảo? Ta chỉ thức dậy có phần hơi sớm thôi.”

Tịch Nhan nửa tin nửa ngờ, thế nào cũng không chịu trả lại chiếc bút cầm trong tay cho hắn: “Chàng hiện tại nên nghỉ ngơi mà rốt cuộc chàng có biết cái gì là nghỉ ngơi hay không? Lại còn làm việc vất vả như vậy.....” Tịch Nhan cắn môi, bỗng nhiên ném chiếc bút cầm trong tay về phía hắn nói: “Vậy chàng kêu Thập Nhất đưa ta tới nơi này làm cái gì? Chính là để nhìn chàng suốt ngày đối mặt chỗ công văn tấu chương này sao? Một khi đã như vậy, không bằng hiện tại ta trở về Tây Càng thôi!”

Dứt lời, Tịch Nhan xoay người định đi ra cửa.

Hoàng Phủ Thanh Vũ lại giành trước bước nhanh đến cửa, đưa tay giữ nàng ngay tại cửa, cười làm lành nói: “Được được được, là ta sai, ta lập tức đem mấy thứ này giao cho Thập Nhị phụ trách, được không?”

Tịch Nhan vẫn bộ dáng cáu giận như cũ, quay về phía hắn liếc mắt một cái, lại nói: “Ta ngàn dặm xa xôi đến nơi này, mang theo hai hài tử của chàng, vừa vô danh lại vừa vô phận, ta đều không có so đo. Hôm qua chàng còn nói sẽ vì ta cùng đứa bé mà giữ gìn thân thể, hôm nay liền nuốt lời, bảo ta như thế nào tin tưởng đây?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa nghe xong liền biết nàng đang cố ý diễn trò, nhịn không được nở nụ cười, kề sát vào mặt nàng, thấp giọng nói: “Tịch Nhan, từ nay về sau, ta tuyệt đối tuân thủ lời hứa bản thân trăm phần trăm, được chưa?”

Tịch Nhan lúc này mới thu hồi biểu tình cáu giận, trong mắt hiện lên nét cười như có như không: “Vậy thì cả đêm qua ta không có ngủ ngon, ta muốn chàng giúp ta.”

Vì thế, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã nói được thì phải làm được, mang theo Tịch Nhan về phòng mình, rồi mới sai người một lần nữa sửa sang lại chăn đệm, để cho nàng nằm thoải mái trước rồi bản thân mới nằm xuống bên cạnh nàng.

Hắn vừa nằm xuống, Tịch Nhan lập tức vùi đầu vào trong lòng hắn, thanh âm của Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng nhiên có chút trầm thấp: “Nhan Nhan?”

Tịch Nhan không ngẩng đầu nói: “Ta không sợ chàng truyền bệnh cho ta. Truyền bệnh cho ta cũng tốt, chàng không khỏe, như vậy ta cũng không khỏe.”

“Vẫn nên suy nghĩ cho đứa bé.” Qua hồi lâu, hắn lại thấp giọng nói.

“Không có chàng thì không có đứa bé không phải sao?” Tịch Nhan cúi đầu nói một câu, càng hướng vào trong lòng hắn cọ cọ, tận đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc bất đắc dĩ phải giữ chặt vai nàng, nàng mới dừng lại, khẽ cười nói, “Thất lang, sơn trang này là nơi rất tốt, khí hậu cũng tốt nữa, thật sự thích hợp cho chàng dưỡng bệnh. Chàng nói xem, nếu đứa bé này của chúng ta sinh ra ở đây, có thể thật sự trở thành địa linh nhân kiệt hay không?”

Ngón tay Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi trượt ở trên mặt nàng, nhẹ giọng nói: “Cho dù không sinh ra ở nơi này, con của chúng ta nhất định vẫn là kẻ trong vạn người cũng không kiếm ra được một.”

Ánh mắt Tịch Nhan bỗng dưng trầm xuống: “Chàng có ý gì? Nếu đứa nhỏ giống chàng thì tốt rồi, bộ dáng như ta hiện nay, thật không hy vọng đứa nhỏ giống ta.”

Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ không khỏi mang theo một tia buồn cười: “Cũng phải, đứa nhỏ mà giống nàng, lại thêm một dung mạo họa thủy.”

“Ngay cả chàng cũng trêu ghẹo ta sao?” Tịch Nhan hung hăng trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, lại rũ mắt xuống,“ Bộ dáng này của ta hiện giờ làm sao còn có thể được gọi là họa thủy? Có lẽ rất nhanh thôi, ngay cả hồng nhan cũng không còn...”

Thanh âm của Tịch Nhan càng ngày càng thấp, Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nàng: “Nàng lại suy nghĩ linh tinh gì thế?”

Tịch Nhan không biết vì sao đột nhiên sinh ra một tia thương cảm, khụt khịt mũi, nói: “Ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến một câu thơ: Hồng nhan vị lão ân tình đoạn*.”

*Hồng nhan vị lão ân tình đoạn: Hồng nhan chưa lụi tàn mà ân tình đã hết.

Hoàng Phủ Thanh Vũ không khỏi nở nụ cười: “Nàng trước kia cũng không có lo được lo mất như vậy.”

Hắn nói trước kia là chỉ Tịch Nhan trước khi mất trí nhớ vài năm, nhưng mà Tịch Nhan lại lý giải theo hướng là thời gian trước, khi nàng còn chưa gả cho hắn, nhân tiện nói: “Đó là đương nhiên, bởi vì khi đó, ta cũng không biết trên đời có chàng, cũng không biết mình sẽ được gả cho chàng, càng thật không ngờ...” Nàng cũng ngưng không nói gì nữa, dừng một chút mới nói,“Thất lang, nếu có một ngày, chàng chán ghét ta, chàng cứ thẳng thắn với ta, nhất định đừng có lặng yên không nói mà bất hòa với ta, được không?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhịn không được nhướng mi, giữ chặt chiếc đầu nho nhỏ của nàng, nói: “Có phải có thai là thích miên man suy nghĩ như vậy hay không? Từ trước là như thế này, nay lại là như vậy?”

Tịch Nhan đột nhiên bật cười khanh khách: “Chàng không phải muốn nói với ta chàng định trân ái ta cả đời sao? Vô luận ta biến thành bộ dáng gì, có bao nhiêu khó coi, trên mặt có bao nhiêu nếp nhăn, chàng cũng sẽ không ghét bỏ ta?”

“Đúng.” Lúc nàng vừa dứt lời, Hoàng Phủ Thanh Vũ liền trầm tĩnh trả lời một chữ, kiên định lạ thường.

Tịch Nhan ngước mi nhìn hắn, không nhịn được hơi nhếch khóe miệng: “Ta tạm thời tin tưởng chàng. Nhưng mọi việc, đều phải đợi tương lai mới nói chính xác được, phải không?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu thở dài, đỡ lấy đầu nàng, hôn lên trán nàng, thấp giọng nói: “Nhan Nhan, nàng có biết hay không, nàng từng dùng một điệu múa mà khuynh đảo cả thiên hạ?”

Tịch Nhan giật mình, không biết tại sao hắn lại đột nhiên nói tới chuyện này: “Chàng nói đến điệu múa ở trước chính điện Tây Càng trước đây sao?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi lắc đầu nở nụ cười: “Không phải, là năm giao thừa thứ ba mươi, khi đó phụ hoàng còn tại thế, nàng vì tức giận ta mà không cẩn thận làm hỏng chiếc ly bạch ngọc liên hoa phụ hoàng vô cùng quý trọng, cho nên, nàng đã đền trả cho phụ hoàng một đóa hoa sen.”

Nghe đến đó, Tịch Nhan bỗng nhiên chưa bao giờ cảm thấy tiếc nuối như vậy vì bản thân mình đã mất đi trí nhớ: “Ta trả người một đóa hoa sen thật sao?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười xoa mái tóc của nàng: “Đóa hoa sen kia, là hoa sen đẹp nhất mà cuộc đời này ta đã gặp qua, mà điệu nhảy kia, đã khuynh đảo toàn bộ trái tim ta.”

Sau khi mất đi trí nhớ, thời gian cùng hắn ở chung cũng không coi là dài, nhưng cũng đủ thân mật tận xương tủy. Tuy nhiên, Tịch Nhan cũng chưa từng nghe qua hắn nói như vậy, trong khoảnh khắc nàng nhịn không được lệ nóng lưng tròng, cố nén một lúc lâu sau, mới không khóc thành tiếng, chỉ thấp giọng nói: “Trước kia, chàng có nói qua với ta như thế hay chưa?”

Nét mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không khỏi hơi động, chậm rãi nắm tay nàng, trầm giọng nói: “Chưa có. Nhưng, cuộc đời này ta không bao giờ nói như vậy với nữ nhân thứ hai nào nữa.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play