Ở trong tẩm cung, Thập Nhất ngây người một lát, rồi cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ nói đôi chút về quân tình, lại thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ từ đầu đến cuối vẫn lo lắng bệnh tình của Bất Ly, nhịn không được đành nói: "Thất ca, đệ và Thập Nhị vẫn nên trở về, ngày mai lại vào cung gặp huynh."
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ gật đầu nói: "Cũng được, hôm nay cũng không tiện để bày tiệc tẩy trần cho đệ, cứ để ngày mai đi."
Thập Nhất đáp lại, rồi kéo Thập Nhị rời khỏi Khâm An điện.
Ra khỏi cung, hai người tìm một tửu lâu ngồi xuống, Thập Nhất không nhịn thêm được nữa hỏi: "Cuối cùng thì vì sao lại thế này?"
"Gì mà sao lại thế này?" Thập Nhị không theo kịp suy nghĩ của Thập Nhất, vừa hỏi vừa châm rượu cho hắn.
Thập Nhất sốt ruột đến nỗi giật lấy bầu rượu, cau mày trầm giọng hỏi: "Ta hỏi đệ, sao Bất Ly có thể gọi Mẫu thân được chứ?"
Tim Thập Nhị đập mạnh và loạn nhịp một lát, rồi mới chợt hiểu ra, vội nói: "Thập Nhất ca, huynh biết không, thì ra Thất tẩu vẫn chưa chết! Tẩu ấy về rồi!"
"Cái gì?" Thập Nhất kinh ngạc đứng dậy, gần như muốn xoay người quay vào cung, nhưng bị Thập Nhị giữ lại.
"Thập Nhất ca, huynh nghe đệ nói xong đã!" Thập Nhị thở gấp nói, "Lúc đầu, đệ nghĩ tẩu ấy trở về, có lẽ vì đã khỏe rồi, nhưng thì ra không phải vậy! Tẩu ấy quay về là vì Nam Cung Ngự, Nam Cung Ngự sắp chết nên tẩu ấy đến xin thuốc cho hắn ta! Nhưng mà, chắc là vì đã lâu mà Thất ca vẫn chưa tìm được thuốc, tẩu ấy lại ra đi. Đệ rất giận ... Lúc tẩu ấy đi đệ không biết, nếu không, đệ nhất định lấy kiếm giết tẩu ấy ngay! Đến giờ này đệ mới biết vì sao Cửu ca chán ghét tẩu ấy, huynh chắc không phát hiện dáng vẻ của Thất ca, Thập Nhất ca...."
Thập Nhất hoảng sợ lắng nghe, một lát sau, lại nắm lấy cổ áo của Thập Nhị: "Đệ nói bậy bạ gì vậy? Tẩu ấy mất trí nhớ đệ biết không hả?"
"Đệ biết!" Thập Nhị không kìm được mà hét to lên, "Nhưng mà việc đó thì thế nào? Mất trí nhớ thì có thể vì nam nhân khác mà bỏ chồng bỏ con sao?"
Thập Nhất giận đến nỗi thay đổi sắc mặt, đột nhiên vung quyền, hung hăng đánh vào mặt của Thập Nhị: "Đệ không biết rõ nguyên nhân thì câm miệng cho ta!"
Thập Nhị bị đánh té ngã trên đất, đợi đến khi đầu bớt choáng váng thì thân ảnh của Thập Nhất đã biến mất ở cửa tửu lâu.
Thập Nhất vội vàng cưỡi ngựa vào cung, đi đến Khâm An điện, thấy Tống Văn Viễn vẫn còn đứng ngoài canh cửa, thì hỏi ngay: "Hoàng Thượng vẫn ở trong sao?"
Tống Văn Viễn vội đáp: "Trưởng công chúa thật vất vả mới an giấc, Hoàng thượng vẫn đang trông chừng."
"Vậy ngươi vào trong, nói ta có việc gấp cần gặp."
Lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ đi ra, Thập Nhất đang ngồi trên bậc thang trước cửa điện, tim hơi đập mạnh và loạn nhịp nhìn về phía xa xăm, bỗng dưng nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn, thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, cổ họng hắn nghẹn ngào kêu lên: "Thất ca....."
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ cười nhẹ, bước xuống bậc thang, đứng đó một lúc lâu, bỗng nhiên không để ý đến vai vế quân thần, rồi cùng Thập Nhất sóng vai ngồi trên bậc thang, thản nhiên nói: "Làm sao vậy? Lại nhớ đến những chuyện không vui sao?"
Thập Nhất chậm rãi lắc đầu, rồi mới nói: "Vừa nhìn thấy Bất Ly, đệ cảm thấy con bé thật sự càng ngày càng giống Thất tẩu."
Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ một tiếng, không nói gì.
Thập Nhất xoay qua nhìn hắn: "Thất ca, huynh hận Thất tẩu sao? Tẩu ấy cứ như vậy mà đi, huynh hận tẩu ấy sao?"
Hồi lâu sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới khẽ cười một tiếng: "Đệ làm sao vậy? Đệ nhớ Mẫu Đơn phải không?"
Thập Nhất lắc đầu: "Huynh trả lời đệ trước đi"
Sau một lúc trầm mặc, trong đôi mắt sâu thẳm của Hoàng Phủ Thanh Vũ mới dần hiện lên hình ảnh của người đối diện. Sau đó, hắn chậm rãi lắc đầu. Đã nhiều năm, hắn chưa từng nói với ai những chuyện trong lòng, hôm nay, dường như cảm giác xúc động khiến hắn muốn thay đổi.
"Thập Nhất à, ta không cách nào hận nàng được" Hắn khẽ cười, ánh mắt thê lương mà xa xăm, "Đệ biết không, ta đã nhìn nàng lớn lên, lại nhìn cuộc sống vất vả của nàng, ta rất đau lòng. Chỉ là ta biết từ nhỏ nàng đã chịu khổ cực, cho nên, mới không nỡ tổn thương nàng, không nỡ hận nàng. Có đôi khi ta tức giận mà nghĩ rằng, nàng đã chết rồi, thật ra vậy cũng tốt, vậy thì ta có thể tự do rồi, còn nàng, cũng có thể không còn khó xử nữa, không còn vất vả nữa. Nhưng đúng là vẫn còn luyến tiếc, ta hy vọng nàng bình an, ta hy vọng những người bên cạnh nàng cũng vậy. Những điều tốt đẹp như vậy, nàng không muốn nhận từ ta, mà nàng muốn nhận từ người khác, vậy thì nàng cứ việc làm thế đi, ta sẽ không ngăn nàng."
Thập Nhất cắn răng đến đau buốt, cuối cùng, mới thấp giọng nói: "Thất tẩu chỉ biết huynh yêu tẩu ấy, nhưng nhất định không biết, huynh lại dùng hết cả tâm tư của mình để yêu tẩu ấy."
Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng cười châm biếm: "Lúc trước, ta khiến nàng gả cho ta, thật ra cũng vì thỏa mãn tâm nguyện của bản thân. Ta bất quá chỉ bị nàng thu hút, thích nàng, muốn có được nàng thôi, bởi vì ta không tin, một nữ nhân sẽ có bao nhiêu ảnh hưởng đến một nam nhân. Giống như phụ hoàng vậy, có người nói người với mẫu hậu thâm tình ra sao, kết quả thế nào, không phải là cứ nạp nhiều phi tần, rồi trong hậu cung, mưa móc khắp nơi hay sao?"
"Thế ..... Khi nào huynh biết, không thể không có tẩu ấy?"
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ trở nên mơ hồ, giống như đang hồi tường lại những chuyện xa xưa.
Khi nào thì biết không thể không có nàng? Có lẽ, đó là khi ....
Khi đó, nàng gặp Lăng Chiếu, rồi chờ đợi hắn giải thích chuyện của Lăng Chiếu. Hắn dỗ dành, ôm nàng, thật lâu, nhưng dáng vẻ của nàng vẫn thờ ơ. Hắn cuối cùng là mất hết kiên nhẫn, mà Hoàng tổ mẫu ngay lúc đó lại đến khuyên hắn, phân tích lợi hại cho hắn nghe, rốt cuộc, hắn đáp ứng bà đưa nàng lên núi Lăng Tiêu, còn mình thì ở lại lấy Lâm Lạc Tuyết làm Vương phi.
Nhưng lúc lấy Lâm Lạc Tuyết, thật ra không phải là vì khối hổ phù trong tay Lâm thừa tướng. Hổ phù kia, cho dù không có cuộc hôn nhân với Lâm Lạc Tuyết, hắn cũng tin rằng khi mình cần thì nhất định sẽ có được.
Lấy nàng ta, thứ nhất, là vì Hoàng tổ mẫu muốn hắn lấy. Thứ hai, là vì hắn cũng không muốn đặt Tịch Nhan vào vị trí Vương phi này, nhất là trong lúc triều đình đang gió nổi mưa sa, hắn sẽ không để nàng trở thành đối tượng để mọi người chỉ trích. Thứ ba, cũng là lý do quan trọng nhất, hắn muốn nói với bản thân, thật ra, cho dù không phải là nàng, thì cũng có thể.
Nhưng đêm tân hôn đó, ngay cả việc bước vào động phòng hắn cũng chẳng buồn nghĩ đến, mà ngồi một mình trong thư phòng suốt đêm. Mãi cho đến sáng sớm hôm sau, hắn mới thuyết phục bản thân đi đến tân phòng, lúc đó, Vương phi mới cưới của hắn, Lâm Lạc Tuyết lại đang ngồi trước gương trang điểm, nàng ta cũng chỉ cười nhẹ.
Hắn nghĩ, không phải nàng, thật ra cũng có thể đấy.
Vì thế, hắn bước lên, tự tay cầm chì vẽ chân mày cho vương phi mới của hắn.
Nhưng đang chuẩn bị đặt bút vẽ, bàn tay dường như không thể giữ nổi cây bút chì nho nhỏ kia, nên buộc phải giao lại cho nha hoàn của Lâm Lạc Tuyết.
Thì ra, không thể được. Không phải nàng thì không thể, không có nàng cũng không thể.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT