Thật ra, Tịch Nhan vẫn chưa biết hết những chuyện rối rắm ở đây, vì thể chỉ cười nhẹ: "Vậy sao?"

Nàng cũng chẳng có ý muốn khởi binh hỏi tội, dù sao nàng cũng không muốn hiểu rõ những chuyện xảy ra trong quá khứ. Chỉ là nàng đã từng quá khổ sở, lại còn đang trong cảnh tứ cố vô thân, nên mới đột nhiên muốn đến thăm người này, con người đã từng khiến nàng hận đến tận xương tủy, nhưng cuối cùng thì ông ta vẫn là người thân máu mủ với nàng.

Tịch Nhan chỉ đứng trước mộ, còn Lăng Chiếu chỉ đứng cách nàng vài bước, dường như không dám tiến lên.

Tịch Nhan lẳng lặng khoanh tay đứng nhìn, hồi lâu sau, mới kìm nén thanh âm nói: "Ta nên nói ông là người chung tình hay bạc tình đây?"

Vì nếu không chung tình, ông ta sao lại nắm tay công chúa Tấn Dương bầu bạn bao lâu nay, còn cùng nhau giữ mộ cho nữ nhi? Còn nếu không bạc tình, thì sao lại nhẫn tâm mà bỏ rơi nàng và mẫu thân, làm nàng phải rơi vào hoàn cảnh như bây giờ.

Lòng bàn tay Lăng Chiếu hơi siết chặt lại, không đáp lời.

Tịch Nhan hít một hơi thật sâu, hốc mắt đỏ lên, nhìn về gốc cây khô đọng tuyết ở đằng xa: "Thật ra ta còn hận ông. Nếu ông đã muốn đi, vì sao không đi dứt khoát một chút? Vì sao còn nhờ người kia đến thay ông lo lắng cho ta? Nếu không phải vì ông, ngày hôm nay ta sẽ không như vậy .. Nếu không phải vì hắn, ngày hôm nay ta cũng sẽ không thành ra thế này....."

Trong lòng ngập tràn những hơi thở lạnh lẽo, còn không ngừng lan ra khắp lục phũ ngủ tạng, Tịch Nhan chỉ cảm thấy sương mù trong hốc mắt đã muốn hóa thành băng, cuối cùng lại nghe được tiếng nói trầm thấp của Lăng Chiếu: "Nhan Nhan, là ta có lỗi với con."

Từ đầu đến cuối, trong lời nói của hắn, đều chỉ có mình Tịch Nhan, nàng không nhịn được dời tầm mắt về phía hắn: "Vậy còn mẫu thân thì sao?"

Khóe miệng Lăng Chiếu gian nan giãn ra: "Nhan Nhan, về mẫu thân con, ta không muốn nói nhiều về bà ta. Cuộc đời này, người ta có lỗi chỉ có mình con."

Tịch Nhan dùng sức cắn môi, sắc mặt vừa quật cường vừa tái nhợt, hồi lâu sau, mới khẽ mỉm cười: "Được, ta hiểu rồi"

Lăng Chiếu nhìn nàng, cuối cùng không nhịn được lên tiếng hỏi: "Nhan Nhan, con và Lão Thất ... Hoàng thượng, làm sao vậy?"

Sau khi Tịch Nhan quay lại Bắc Mạc, Hoàng Phủ Thanh Vũ từng phái người đến gặp hắn, nói sơ tình hình của Tịch Nhan cho hắn nghe, đồng thời bảo hắn tạm thời không nên vào cung thăm Bất Ly. Sau đó, lại nghe được tin Tịch Nhan và Hoàng Phủ Thanh Vũ hạnh phúc như xưa nên không hiểu dáng vẻ hôm nay của nàng, vì sao lại thế?

Tịch Nhan dừng hồi lâu, mới chợt nói: "Ông có thể giúp ta một việc không?"

"Con nói đi" Lăng Chiếu dường như không chút do dự mà đáp ứng.

Ánh mắt Tịch Nhan có chút mơ hồ: "Không, phải là hai việc mới đúng. Thứ nhất, ông có thể phái những thủ hạ cũ, giúp ta tìm Hỏa liên hoa không?"

"Hỏa liên hoa?" Lăng Chiếu dừng một chút, gật đầu nói, "Nếu con muốn, ta tất nhiên sẽ huy động toàn lực giúp con tìm."

Tịch Nhan hơi gật đầu, nói: "Ông cứ ở đây giúp ta tìm, sau khi trở về Tây Càng, ta cũng sẽ nói Hoa Quân Bảo giúp ta."

Dù sao, trên thế gian này không phải chỉ có Hoàng Phủ Thanh Vũ mới có bản lĩnh đó.

"Con phải về Tây Càng sao?" Sắc mặt Lăng Chiếu bất ngờ thay đổi, nhìn về phía nàng, "Vì sao?"

"Đây là việc thứ hai ta muốn nhờ ông." Tịch Nhan thản nhiên nở nụ cười bên khóe môi, "Ta sẽ về Tây Càng, có lẽ sau này sẽ không gặp được Bất Ly nữa. Mong ông, thay ta trông chừng Bất Ly. Ông đã nói ông có lỗi với ta, thế thì, ông giúp ta xem như chuộc lỗi, được chứ?"

"Rốt cuộc thì vì sao con phải về Tây Càng?" Lăng Chiếu không kìm được tiến lên hai bước, nắm chặt cánh tay nàng, "Hoàng thượng đối xử với con không tốt sao?"

Tịch Nhan ngẩng đầu cười run lên: "Không, hắn đối xử với ta rất tốt, chỉ là ta không nghĩ là mình muốn ở bên cạnh hắn thôi." Vừa nói xong, nàng bỗng nhiên quay đầu về đằng sau Lăng Chiếu, trên mặt dần dần tràn ra ý cười lạnh lùng.

Lăng Chiếu quay đầu lại, nhìn về phía thê tử đang chậm rãi đi đến. Công chúa Tấn Dương bước đến, mỉm cười: "A Chiếu, đã trưa rồi, bảo Nhan Nhan cùng chúng ta trở về ăn cơm chung đi. Nha đầu này, gầy quá mà."

Môi Lăng Chiếu hơi mấp máy, nhưng Tịch Nhan lại lên tiếng trước: "Cám ơn bà, không cần đâu. Ta phải đi, tạm biệt."

Sau đó, Tịch Nhan xoay người đi về phía cửa ra của nghĩa trang.

Lăng Chiếu hơi nhấc chân đi, vẻ mặt vừa giãn ra nhưng ánh mắt lại dần dần trở nên ảm đạm, cuối cùng ông ta chẳng nói được lời nào. Mãi cho đến khi bóng dáng nàng biến mất khỏi tầm mắt ông ta, ông ta mới gục đầu xuống: "Con bé đúng là vẫn chưa chịu tha thứ cho ta."

"A Chiếu." Công chúa Tấn Dương chậm rãi nắm lấy tay ông ta, "Con bé đã đến gặp chàng, đây cũng là bước tiến triển lớn rồi, chàng không cần khổ sở đâu. Tuy rằng thiếp chỉ mới gặp con bé vài lần, nhưng thiếp thấy con bé là một đứa trẻ tốt, rồi cũng sẽ có ngày, con bé sẽ lại lần nữa mở miệng gọi chàng."

Lăng Chiếu hạ tầm mắt, khẽ cười khổ.

Gió núi lạnh lẽo thổi qua, hai thân ảnh dìu nhau bước đi, có vẻ rất tiêu điều và cô đơn.

*****************************************************************************************

Vào đến cửa thành, Tịch Nhan không đi về hướng hoàng cung ngay, mà hỏi thăm người đường đến Anh Vương phủ trước, rồi đi bộ về hướng đó.

Trước cổng Anh Vương phủ có một người quản gia cùng vài gã sai vặt đang quét tước, chắc là sắp đến Tết âm lịch nên mọi người đều chuẩn bị dọn dẹp. Người quản gia nọ vừa quay đầu lại, bỗng dưng thấy một người ăn mặc như một tiểu thái giám đứng cách đó không xa, bất giác ngưng mắt nhìn về phía nàng, tựa hồ quan sát được một lúc lâu, sắc mặt phút chốc thay đổi, tiến lên khom người nói: "Nô tài tham kiến ..... Lăng tần nương nương."

Tịch Nhan cũng không nhận ra đây là tổng quản ngày trước của Anh vương phủ Thôi Thiện Duyên, vì thế chỉ hơi gật đầu, rồi nhìn vào trong phủ, nói: "Ta muốn vào xem, có thể chứ?"

Thôi Thiện Duyên bèn đứng dậy dẫn đường: "Mời nương nương."

Từng bước đi vào trong phủ, cảnh trí nơi đây nàng không thấy quen thuộc, tất cả hiện ra thật xa lạ, lại dường như lộ ra vẻ thê lương.

Thôi Thiện Duyên đưa nàng đến tiểu viện trước kia của Hoàng Phủ Thanh Vũ, nói: "Trước kia nương nương đã cùng Thất gia ở trong tiểu viện n này"

Tịch Nhan lên tiếng, đi đến trước cửa bèn vén mành lên, đồng thời đẩy cửa bước vào, mùi hương trong phòng lâu nay không ai ở kéo đến, nhưng cách bài trí bên trong vẫn như cũ lại còn sạch sẽ, có thể thấy được mỗi ngày đều có người vào quét dọn. Nhưng mỗi đồ vật trong phòng, trong mắt Tịch Nhan, chúng vẫn cứ xa lạ.

Thì ra, quên cuối cùng cũng là quên. Những món đồ ấy đối với nàng mà nói hoàn toàn là những quá khứ xa lạ, cuối cùng cũng là quá khứ mà thôi.

Quá khứ thì không thể trở lại được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play