Tịch Nhan chậm rãi nắm chặt tay lại, vừa muốn nói điều gì, ngẩng đầu lên, thì thấy Nam Cung Ngự đang xoa cổ và đầu, chân mày hơi nhăn lại, giống như dáng vẻ rất khổ sở, chỉ một thoáng, nàng cả kinh nói: "Huynh làm sao vậy?"
"Không có việc gì" Dáng vẻ Nam Cung Ngự vẫn rất khó chịu, nhưng lại nói ra hai chữ này, nhanh chóng đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi rời khỏi phủ.
Tịch Nhan và cả những tỳ nữ đều tròn mắt, há hốc mồm, nhưng trong nháy mắt Tịch Nhan lại nghĩ đến sắc mặt tái nhợt của hắn khi nãy, cảm giác buồn lo dần dâng lên trong lòng, thế là nàng cũng đứng dậy đuổi theo thân ảnh của hắn.
Nam Cung Ngự lập tức trở về tẩm cung của mình, hơn nữa lại còn đóng chặt cửa phòng.
Ở trước cửa, Tịch Nhan dùng hết sức đẩy ra nhưng cũng vô ích, chỉ có thể bất đắc dĩ mà đập cửa gọi hắn: "Nam Cung Ngự, huynh làm sao vậy? Huynh mở cửa ra cho ta vào!"
Nam Cung Ngự không đáp lại, chỉ nghe âm thanh lục đục bên trong vọng ra.
Trong lòng Tịch Nhan càng lúc càng hoảng loạn, lo lắng hắn xảy ra chuyện gì, nhất thời sốt ruột muốn đi tìm người tông cửa, không ngờ đến vừa xoay người lại, thì thấy Mộc Thiệu Đình dẫn theo người vội vàng chạy đến đây.
Khi nhìn thấy Tịch Nhan, ánh mắt thâm trầm của hắn hơi đảo qua khuôn mặt nàng, rồi lại trầm giọng phân phó những người phía sau: "Mau mở cửa ra."
Sau đó, lập tức có người bước lên, dùng sức tông vào cửa, rốt cuộc cũng mở được.
Mộc Thiệu Đình nâng bước tiến vào trong, trong lòng Tịch Nhan lo lắng muốn đuổi theo, không ngờ hắn lại đứng trước cửa, xoay người lại, vẫn dùng ánh mắt đạm mạc nhìn nàng: "Cô không cần vào đâu."
Trong lòng Tịch Nhan hơi chấn động, lại bị ngữ khí lãnh đạm của hắn chọc tức, nên ngẩng đầu lên nhìn hắn: "Ta càng muốn vào đấy, thì sao?"
Ánh mắt Mộc Thiệu Đình lạnh băng, dừng lại trên mặt nàng giây lát, rồi cười lạnh một tiếng: "Cô dựa vào đâu mà muốn vào? Cô là gì của Cao Phi?"
Những lời này, đã thành công dập tắt ngọn lửa trong tâm trí Tịch Nhan, lúc này chỉ còn lại sự áy náy và nỗi bất an, đành xoay người, bước đến bậc thang ngoài điện ngồi xuống.
Cửa phòng Nam Cung Ngự nhanh chóng được đóng lại, ngay sau đó những thanh âm hỗn độn không còn nữa, trong phòng dần trở nên yên ắng.
Bên ngoài, Tịch Nhan cố gắng nghiêng tai vào nghe động tĩnh bên trong, nhưng lại chẳng nghe được gì, trong lòng bất giác trở nên sợ hãi, ôm lấy đầu gối của mình, đôi mắt trong suốt hiện lên một chút miên man và cả bất lực.
Sau lưng vọng đến tiếng bước chân, trên người nàng bỗng dưng thấy ấm áp, quay đầu nhìn lại, thì thấy Thủy Lam cầm lấy áo khoác choàng lên vai mình. Khóe miệng Tịch Nhan miễn cưỡng lộ ra nụ cười: "Cảm ơn."
Thủy Lam mỉm cười, gật đầu: "Quận chúa không cần quá lo lắng đâu."
Mi tâm Tịch Nhan bất giác cau lại, nói: "Cô có biết huynh ấy làm sao không?"
"Nô tỳ không biết." Thủy Lam lắc đầu nói, "Nhưng trong ấn tượng của nô tỳ, vài năm trước vương gia dường như cũng có lần xảy ra tình trạng này, sau đó thì người lại bình thường"
Tịch Nhan giật mình. Vài năm trước cũng đã từng thế này sao? Nói cách khác, lần này Nam Cung Ngự lại phát bệnh nữa? Nhưng hắn bị bệnh gì chứ? Vì sao nàng lại không biết hắn mang bệnh trên người?
Cũng không biết qua bao lâu, cửa phòng bỗng dưng truyền đến tiếng mở cửa, Tịch Nhan tức khắc đứng lên đi về phía cửa điện, lại đụng ngay Mộc Thiệu Đình từ trong đi ra.
Hắn nhìn nàng, ánh mắt đạm mạc lạnh lẽo chẳng hề thay đổi, Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng, không bận tâm đến hắn, đẩy cửa phòng Nam Cung Ngự bước vào.
Không ngờ, Nam Cung Ngự lại ngồi cạnh bàn, tay vẫn chống trán, nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu thì thấy nàng, vẻ tái nhợt vẫn còn trên mặt, mà lại chậm rãi mỉm cười: "Nhan Nhan."
Tịch Nhan bước lên, chỉ cần nhìn sơ qua là thấy ngay trong mắt hắn chính là sự mệt mỏi, hơn nữa cùng lắm chỉ mới một khoảng thời gian ngắn, mà dáng vẻ hắn đã chẳng còn nét lỗi lạc như trước nữa, ngược lại, chỉ còn cảm thấy nét chật vật và vẻ già nua.
"Huynh làm sao vậy?" Tịch Nhan cảm thấy trong lòng mình run lên, ngay cả giọng nói cũng thế.
Nam Cung Ngự thấy dáng vẻ này của nàng bất giác nở nụ cười, đứng lên nắm chặt tay nàng: "Muội bày ra bộ dạng này làm gì, ta không sao mà."
Hắn nắm tay nàng, lòng bàn tay còn cả những đầu ngón tay đều lạnh ngắt.
Tịch Nhan nâng tay hắn lên, nghiến răng nói: "Đây mà lại là không sao sao?"
Nam Cung Ngự vẫn cười, lấy tay kéo nàng, ôm nàng vào lòng mình, rồi thấp giọng nói: "Nhan Nhan, ta thật sự không sao, có thể là khi nãy uống rượu, nên thân mình nhất thời không khỏe cũng bình thường thôi mà"
Tịch Nhan không biết mình suy nghĩ gì nữa, lại cảm thấy sợ hãi, hai tay giữ chặt vạt áo trước ngực, cũng không biết đã dùng bao nhiêu lực, mà làm áo hắn nhàu nát cả lên, rồi mới có thể nói nên lời: "Huynh không phải cũng bị bệnh giống ca ca của huynh chứ?"
Nam Cung Ngự dừng một chút, trên mặt đã thoáng lên vẻ bất lực: "Nhan Nhan, muội nghe ai nói hưu nói vượn vậy?"
"Huynh đừng nghĩ là ta ngốc" Giọng nói Tịch Nhan ngày càng nhẹ, "Sức khỏe của huynh lúc nào cũng tốt, làm sao có bệnh gì mà không thể nói ra, thỉnh thoảng lại còn phát bệnh nữa chứ? Mặc dù ta không thông y lý cũng biết, căn bệnh có thể làm khó Nam Cung Ngự huynh, nhất định không phải căn bệnh tầm thường."
Hồi lâu sau, Nam Cung Ngự mới thở dài một tiếng, chậm rãi ôm chặt nàng vào lòng.
"Vì sao huynh không dùng phương thuốc đã trị cho ca ca của huynh?" Giọng nói Tịch Nhan hơi nghẹn ngào, ngay cả bản thân nàng không biết mình đang sợ hãi điều gì, nhưng nàng biết, tình hình hiện nay của Nam Cung Ngự, thật khiến người khác lo sợ.
Chốc lát sau, Nam Cung Ngự từ tốn mở miệng: "Bệnh của ta không nghiêm trọng lắm, muội không cần lo lắng"
"Đó là bởi vì bây giờ huynh vẫn còn trẻ tuổi!" Tịch Nhan chỉ cảm thấy trong lòng đều bị nổi lo sợ vây lấy, nhịn không được mà đá hắn thật mạnh, "Bệnh này, sẽ theo tuổi tác càng ngày càng nặng hơn, có phải không? Có lẽ đến năm nào đó, bệnh nhân không thể nào già hơn được nữa, sẽ chết, có phải không?"
Ánh mắt Nam Cung Ngự cực kỳ đau khổ, nghe vậy nhưng vẫn bật cười, nâng người nàng dậy, nhẹ nhàng véo mặt nàng: "Bây giờ ta vẫn khỏe mạnh, vậy mà muội còn muốn rủa vị hôn phu của mình chết sao?"
"Vậy huynh nói ta biết khi nào thì sẽ không khỏe mạnh nữa?" Tịch Nhan cuối cùng cũng khóc lên, "Vì sao huynh không chữa cho mình? Huynh có thể chữa khỏi cho ca ca huynh, vì sao không thể làm cho bản thân chứ?"
Nước mắt của nàng khiến hắn đau đớn, lại ôm chặt nàng vào lòng, trầm mặc hồi lâu, rồi mới thấp giọng nói: "Bởi vì không có thuốc, Nhan Nhan, trong phương thuốc kia cần một loại dược liệu, khi ta chữa khỏi cho hoàng huynh, thì đã không còn nữa rồi. Trên đời này, cũng sẽ không còn dược liệu này nữa."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT