Đợi đến khi Tịch Nhan cuối cùng cũng khôi phục lại việc ăn uống bình thường đã là chuyện hơn một tháng sau, những chén thuốc làm cho nàng phản cảm cũng có thể dừng lại. Từ khi uống thuốc Hoàng Phủ Thanh Vũ kê toa, thân thể quả thật chưa xuất hiện hiện tượng quá nóng trở lại, hiện nay mặc dù là nắng gắt cuối thu bất ngờ ập xuống, nàng ở trong phòng cũng cảm thấy mát mẻ không còn đổ mồ hôi.
Nàng chưa bao giờ hỏi qua hắn, vì sao thân mình lại vô duyên vô cớ nóng lên, mà hắn, dường như cũng chưa từng có nghĩ tới sẽ nói cho nàng biết.
Nhưng lại còn có chuyện kỳ quái đó là ánh mắt nha đầu Ngân Châm kia khi nhìn nàng. Từ một tháng trước, mỗi khi Ngân Châm nhìn nàng, trong mắt tựa hồ luôn mang theo vài phần do dự, vài phần sầu lo, thậm chí còn có vài phần đồng tình.
Tịch Nhan thấy rõ rõ ràng ràng mọi chuyện, nhưng cũng chỉ giả vờ như mình không biết. Giống như giờ này khắc này, Ngân Châm vốn đang ngồi thêu thùa đối diện với giường của nàng, nhưng ánh mắt lại không hề chớp lấy một cái, cứ nhìn chằm chằm vào mỹ nhân Tịch Nhan đang nằm trên giường, ngay cả bản thân thất thần cũng không hay biết. Mà Tịch Nhan vẫn trấn định, lẳng lặng xem quyển sách truyền kỳ trong tay.
Hoàng Phủ Thanh Vũ gần đây dường như bận rộn rất nhiều việc, đã liên tiếp mấy ngày không bước vào viện này. Từ sau đêm Tịch Nhan chủ động cầu hoan, mỗi khi hắn đến, Tịch Nhan luôn miệng cười lạnh, chỉ nói vài lời khách sáo lấy lệ, sau đó tìm cớ thoái thoát để bản thân nghỉ ngơi.
Có lẽ là hắn rốt cuộc cũng chán ghét nàng, tìm vui nơi khác sao? Trong đầu Tịch Nhan thản nhiên đảo qua ý tưởng này, nhưng nhanh chóng vứt bỏ đi, đắm chìm vào những trang sách.
Mà Hoàng Phủ Thanh Vũ gần đây cũng thật sự bận rộn nhiều việc.
Tân đế đăng cơ hơn nửa năm, mọi việc trong triều cơ bản đã sẵn sàng, nhưng điều duy nhất không ổn định đó là tân đế đối với người gọi là thân vương rất chướng mắt nên thường ra tay chèn ép. Lão Bát vì những chuyện nhỏ mà bị tân đế trước mặt triều thần không chút lưu tình chê trách vài lần, lão Cửu cũng bởi vì tính tình âm trầm mà bị chèn ép vài lần, ngay cả người luôn làm việc chu toàn như Thập Nhất cũng không thể thoát được, luôn được giao phó những nhiện vụ mà lực bất tong tâm.
Nhưng tất cả những việc làm cho lão Cửu, lão Thập Nhất khó xử, đều nhằm mục đích nhắm vào hắn, Hoàng Phủ Thanh Vũ mà thôi.
Trong triều, phần đông triều thần đều là những cựu thần hiểu rõ nội tình, mà những người giao hảo tốt với hắn luôn ra mặt bênh vực, huống hồ tân đế vốn tính trời sanh đa nghi, khó tránh khỏi sinh tâm nghi ngờ lo lắng.
Nếu dùng phương pháp cá chết lưới rách để tranh ngôi vị, quả thật cũng ngồi không lâu, huống chi, lão Tứ là người như vậy.
Sau khi Hoàng Phủ Thanh Vũ tan triều trở về, liền lập tức vào thư phòng, vùi đầu vào những quyển sách thuốc trong phòng, tìm kiếm như mò kim đáy bể nhưng vẫn không thôi nuôi một tia hi vọng.
Lại nhịn không được nghĩ tới Tịch Nhan ở Hi Vi viên.
Nàng tựa hồ thật sự thay đổi.
Trước đây, dù sao nàng vẫn còn nhỏ tuổi, hắn luôn lo lắng nàng không đủ thành thục, không thể gánh vác trên lưng những trách nhiệm cùng những chuyện tranh đấu trong cung.
Nhưng hiện nay, tình thế lại không còn giống như trước kia nữa rồi.
Nàng trở thành một người ngay cả hắn cũng nhìn không thấu, đoán không ra nàng đang suy nghĩ gì. Trên mặt nàng dường như vĩnh viễn luôn mang theo nụ cười, nụ cười đó rõ ràng là giả dối, nàng chưa bao giờ cố ý che dấu, hắn làm sao có thể nào nhìn không ra chứ? Thế như đằng sau vẻ mặt giả cười kia cất giấu cảm xúc như thế nào, hắn lại thật sự đoán không ra được.
Trước đây, ở trước mặt hắn có thể nói nàng hoàn toàn trong suốt, mà nay, nàng cuối cùng cũng biết cách tự phong bế chính mình.
Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nở lên ý cười giả dối, ánh mắt nhìn thẳng về phía hắn, giống như đang tuyên chiến với hắn, làm cho hắn phải tốn công suy đoán đến tột cùng nàng suy nghĩ cái gì.
Hắn luôn tự nhận mình có thể đọc thấu tâm tư của mọi người khắp thiên hạ, nhưng trong tình hình dầu sôi lửa bỏng như hiện nay, hắn làm sao còn có thời gian để đoán suy nghĩ trong lòng nàng chứ? Thế nhưng vẫn là không bỏ xuống được, mỗi khi nhàn hạ, trong đầu lại luôn hiện lên nụ cười của nàng.
Canh ba, trong thư phòng, dưới ánh nến, bên trong hoàn toàn yên lặng, bỗng nhiên vang lên tiếng đẩy cửa rất nhỏ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng mở mắt ra, mới phát hiện mình cũng đã ngủ gật không biết tự bao giờ, vừa nhấc đầu lên nhìn về phía người mới tới, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức cười nhẹ: “Nhan Nhan, sao nàng lại tới đây?”
Tịch Nhan đứng ở cửa thổi tắt đèn lồng trong tay mình, đặt ở bên ngoài, sau đó mới đóng cửa lại, đôi mắt đẹp như hờn như oán: “Không phải ngươi nói sao? Khi ngươi không đến tìm ta, ta cũng có thể tới tìm ngươi.” Nàng đi đến trước thư án, cúi đầu lật quyển sách thuốc trên bàn, bất chợt nhớ tới một chuyện, ngẩng đầu nhìn về phía hắn, “Hay là, ngươi đã quên những lời mình đã từng nói rồi?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ không nói lời nào, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Tịch Nhan lúc này mới tỏ vẻ thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi nhớ rõ là tốt rồi, đỡ cho ta phải tốn công một chuyến làm trò cười cho người ta.” Nàng cúi đầu đọc sơ vài trang sách thuốc, lại nói: “Năm trước ngươi nói cho ta biết đọc sách thuốc sẽ làm hao tổn tinh thần, nay khắp phòng đều là sách thuốc, còn lại nhằm lúc nửa đêm mà xem, sẽ không hao tổn tinh thần sao?”
Hắn từ đầu đến cuối vẫn nhìn nàng, nghe được nàng mở miệng hỏi như vậy, mới chậm rãi vươn tay về phía nàng. Đôi mắt đẹp của Tịch Nhan vừa đảo qua, khẽ mím môi cười, đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay hắn, vòng qua thư án, ngồi vào trong lòng hắn.
“Nghe nói ngươi còn chưa dùng bữa tối?” Tịch Nhan xoay đầu nhìn hắn hỏi.
Hơn một tháng qua, hai người khó có được những phút giâu thân mật như vậy, cũng hiếm khi nàng không nói những lời khách sáo vô nghĩa. Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhếch mày: “Nàng muốn ăn cùng ta sao?”
Tịch Nhan trừng mắt nhìn, ánh mắt mị hoặc nhìn về phía hắn lên tiếng: “Nhưng ta lại muốn ăn ngươi, làm sao bây giờ?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ bất động thanh sắc mỉm cười, sau một lát mới đáp: “Ta đây nhất định sẽ làm như nàng mong muốn.”
Hắn nghiêng người tới gần muốn ôm lấy nàng, Tịch Nhan giành trước một bước vội nhảy ra khỏi sự ôm ấp của hắn, vỗ tay cười to: “Ta cũng không nói qua sẽ cho ngươi ăn.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không tức giận, vẫn mỉm cười nhìn nàng, thấy nàng cầm lấy một quyển sách thuốc lắc la lắc lư đọc, bỗng nhiên quay đầu lại, ném quyển sách thuốc tới trước mặt hắn: “Ngươi xem nhiều sách thuốc như vậy để làm gì?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ bình tĩnh dọn dẹp đống sách phân tán lung tung trước mặt, mỉm cười nói: “Xem sách thuốc đơn giản là muốn cho y thuật tiến bộ hơn.”
“Y thuật của ngươi còn chưa đủ dùng sao?” Tịch Nhan lật lung tung các quyển sách thuốc khác, “Có lẽ so với Nam Cung Ngự thấp hơn một chút, nhưng muốn giỏi y thuật như vậy để làm gì?”
Hắn vẫn cong cong khóe miệng như cũ, dường như cũng không muốn trả lời.
Tịch Nhan bỗng nằm sấp trên thư án, để sát mặt vào mặt hắn: “Y thuật của ngươi là do ai truyền thụ?”
Hoàng Phủ Thanh Vũ giương mắt nhìn nàng, bỗng nhiên nhớ lại từ sau khi tiểu nữ nhân này trở lại bên cạnh hắn, đối với hắn vẫn không xưng hô một cách chính thức. Tuy từ trước cũng không có, nhưng mà khi đó lúc nàng thương tâm khổ sở sẽ gọi hắn là “Hoàng Phủ Thanh Vũ”, lúc tức giận sẽ gọi hắn là “Thất gia”, đa số thời điểm chỉ đơn giản kêu một tiếng “Này”. Nhưng mà hiện tại, đột nhiên chỉ còn lại có chữ “Ngươi” không mang theo một chút tình cảm nào cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT