Bước vào tháng Bảy, đây là tháng nóng nhất trong năm. Trong tháng nóng như lửa thế này, trong kinh bỗng dưng truyền miệng một vị thần bí thiếu niên được xưng là “Tiêu dao khách”, Hoa công tử.

Lời đồng rằng thân phận thật sự của vị thiếu niên này không người nào biết được tường tận, hành tung cũng cực vì bí ẩn, nhưng hành động lại cực kỳ càn rỡ. Cái gọi là “Tiêu dao”, đơn giản là sống phóng túng, nhưng mà người này lại làm ra những việc oanh động kinh thành.

Tỷ như một tháng trước, hắn bao gần hết Tần lâu quán trong kinh thành để tập trung các hoa khôi tuyệt sắc, chỉ để cho các nàng khảy một cho mình thưởng thức; Nửa tháng trước, hắn dùng bữa ở một tửu lâu, chỉ vì bất mãn hương vị rượu, trong cơn giận dữ liền sai người hỏa thiêu tòa tửu lâu kia; Hiện tại, lạc thú của hắn bỗng nhiên lại chuyển sang du ngoạn trên hồ, nhưng điều làm người ta tán dương là thời điểm hắn du ngoạn trên hồ, nhất quyết không cho phép những con thuyền khác đồng thời xuất hiện trên hồ, chỉ trừ bỏ một chiếc thuyền hoa tề tựu các hoa khôi trong kinh thành gãy đàn cho hắn nghe.

Trong nhất thời, dân chúng bên trong kinh thành đều nói về vị thiếu niên phong lưu này.

Trong lúc này, trên mặt hồ có hai chiếc thuyền thuyền hoa đang lững lờ trôi, một chiếc thuyền phát ra những tiếng nhạc du dương, rất náo nhiệt, mà một chiếc thuyền khác lại yên tĩnh thanh nhã, không nghe thấy tiếng người.

Trong khoang thuyền, trên chiếc giường cực kỳ lạnh, Tịch Nhan trong bộ quần áo lụa mỏng, chiếc yếm xanh nhạt nửa nằm nửa ngồi ngủ trưa, khuôn mặt ửng hồng, kiều diễm ướt át.

Ngân Châm từ gian ngoài không một tiếng động tiêu sái đi vào, vừa nhìn thấy bộ dáng Tịch Nhan, vội xoay người đi ra ngoài, một lúc sau mang chiếc khay vào, trong khay toàn là mật sa băng [những viên đá nhỏ có tẩm mật], chỉ cần liếc mắt nhìn một cái cũng có thể làm cho người ta cảm thấy lạnh.

“Sườn Vương phi?”

Nàng nhỏ giọng một tiếng, trên chiếc giường lạnh Tịch Nhan đã tỉnh lại, thấy sa băng trong tay cô ta liền chậm rãi ngồi dậy, đưa tay lên lau mồ hôi chảy đầu đâu. Thở dài tiếp nhận chiếc khay, lấy một chiếc muỗng bạ ra, chậm rãi thưởng thức, lúc này nàng mới cảm thấy thư thái một chút.

Nàng xưa nay không phải là người sợ nóng, nhưng mà đến mùa hè năm nay, không biết vì sao dù không làm gì cả người cũng nóng lên, người đầy mồ hôi, thế cho nên vào tháng Bảy, không thể cứ mãi ngây ngốc ở trong phủ được, chỉ có thể tránh nóng trên hồ này. Nhưng mà mặc dù gió lạnh luôn thổi đến, nhưng vẫn khó có thể khắc chế loại khô nóng này như cũ, mỗi ngày đều phải ăn những món ngọt ướp lạnh hiếm có làm cho người ta cả líu lưỡi.

Ngân Châm thấy nàng khổ sở như thế, cũng không khỏi lo lắng, trước đó vài ngày có ý định mới ngự y đến xem mạch cho nàng, Tịch Nhan lại cự tuyệt, sau đó liền mang theo Ngân Châm tránh nóng ở nơi này, từ đó đến nay đã mười ngày, mỗi ngày đều có người trên bờ đưa tới những khối băng lớn, như vậy mới chống đỡ được.

Nhưng ở trên thuyền nhiều ngày như vậy, tình hình nóng trong người nàng không có chút nào giảm bớt, trong lòng Ngân Châm lo lắng càng ngày càng nhiều.

Từ hai tháng sau khi Tịch Nhan từ trong hôn mê tỉnh lại, thân thể tốt hơn so với trước kia, nhưng bản nhân nàng lại trở nên sợ thầy thuốc, luôn giấu giếm tình trạnh bản thân, nếu ngẫu nhiên trong phủ có nha hoàn không thoải mái, mời thầy thuốc đến xem bệnh, nàng lại trốn tránh rất xa. Mặc dù cho đến nay, nàng không thể ăn uống được gì nhiều, chỉ có thể dùng những thứ đồ uống lạnh, nhưng nàng vẫn không chịu chạy chữa.

Dùng xong một mâm sa băng, khô nóng trên người rốt cuộc dường như tan đi một chút, nhưng Tịch Nhan lại cảm thấy không đủ: “Mang thêm một mâm nữa đến đây.”

“Sườn Vương phi!” Ngân Châm lập tức phản đối, “Không thể ăn nữa. Mâm này nữa đã là mâm thứ tư trong ngày hôm nay rồi.”

Tịch Nhan nao nao, rồi mới lên tiếng đáp ứng, sau đó lại nằm trên chiếc giường lạnh, cánh tay vô lực che lên mắt, lại nói: “Được, ngươi đi ra ngoài trước đi, nói với các nàng bên kia không cần đàn nữa, trờiquá nóng tát cả đều tạm nghỉ đi.”

Ngân Châm nghe vậy, vén bức rèm che đi ra khoang thuyền, đứng trên mui thuyền, vừa đưa mắt nhìn, bỗng nhiên liền thấy xa xa một con thuyền hoa sang trọng chậm rãi đi tới nên nhất thời ngẩn ra. Tuy rằng Ngân Châm cũng không hiểu được Tịch Nhan làm được điều này như thế nào, nhưng trên mặt hồ lúc này ngoại trừ chiếc thuyền cô ta đang đứng tuyệt đối sẽ không có chiếc thuyền hoa nhà khác xuất hiện. Lúc này Ngân Châm nhìn thấy chiếc thuyền hoa sang trọng kia thật lớn, e là của nhà quan nào đó, nhất thời liền do dự có nên đi vào bẩm báo cho Tịch Nhan hay không.

Nàng ở bên này còn đang do dự, chiếc thuyền hoa kia đã dùng tốc độ cực nhanh đến gần rồi, khi chiếc thuyền hoa của Tịch Nhan và chiếc thuyền hoa bên kia gần tiếp giáp nhau, một thân ảnh nữ tử yểu điệu từ trong lầu hai hoa lệ đột nhiên đi ra, thì ra là Đạm Tuyết!

“Cửu Vương phi?” Ngân Châm kinh ngạc, đồng thời trong lòng lại dâng lên sự vui mừng, rốt cuộc có người có thể tới khuyên Tịch Nhan lên bờ. Tuy rằng, cô ta cũng không biết quan hệ giữa vị Cửu Vương phi xưa nay luôn lãnh đạm này với Tịch Nhan đến tột cùng là như thế nào, nhưng bằng trực giác cô ta cảm thấy có hi vọng.

Chiếc thuyền hoa bên kia lập tức có người đem hai chiếc thuyền tiếp xúc một chỗ, Đạm Tuyết được người dìu đến trước mặt Ngân Châm, khuôn mặt vẫn lạnh lẽo như băng tuyết như trước, thản nhiên nói:“ Chủ tử nhà ngươi đâu?”

“Sườn Vương phi đang ngủ trưa ở bên trong.”

Đạm Tuyết lên tiếng, nhìn về phía chiếc thuyền hoa thượng sau đó mới nói: “Vì sao các người đi lại trên hồ nhiều ngày nay mà không chịu lên bờ? Hay là, trong hồ này có bảo bối gì khiến cho chủ tử nhà ngươi luyến tiếc như vậy?”

Ngân Châm khổ sở nói: “Nếu thật sự có bảo bối gì cũng còn tốt. Cửu Vương phi, thật không dám đấu diếm, thân thể sườn Vương phi hình như có vấn đề gì đó, tự nhiên cả người đổ đầy mồ hôi. Nhưng người lại không chịu lên bờ, nô tỳ rất khổ sở đây!”

Nghe vậy, khóe miệng Đạm Tuyết nhịn không được gợi lên một ý cười giống như lạnh lẽo trào phúng, ánh mắt bất giác lại nhìn sang chiếc thuyền hoa phía sau mình, sau đó mới đi theo Ngân Châm vào trong khoang thuyền.

Trong phòng, Tịch Nhan tựa hồ đã nghe được gì, chậm rãi ngồi dậy, vừa thấy Đạm Tuyết phía sau Ngân Châm, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó tâm thần chấn động mạnh, đợi đến khi Ngân Châm lui ra ngoài liền mở miệng: “Nam Cung Ngự bảo cô đến sao?”

Đạm Tuyết bất động thanh sắc ngồi xuống, rồi cười lạnh một tiếng: “Ta hiện nay là này Cửu Vương phi của Bắc Mạc, nói như vậy, sao cô có thể nói lung tung như vậy được?”

Tịch Nhan nhíu mày nhìn nàng, trong lòng đoán không ra nữ tử này đến tột cùng là đứng ở bên nào, vì thế liền tránh đề tài kia, mỉm cười nói: “Vậy cô tới làm gì? Chẳng lẽ là vì có lòng tốt đến thăm ta?”

Đạm Tuyết không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, âm thanh lạnh lùng nói: “Ta không phải kẻ hảo tâm. Chỉ là có người đã hai ngày nay không gặp được cô, e sợ cô xảy ra chuyện gì. Ta được người ta nhờ vả đến xem cô rốt cuộc thế nào. Dù sao thì người đó cũng có thể nắm trong tay mọi chuyện, ngay cả nhất cử nhất động của cô đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play