Lăng Tiêu sơn.

Toàn thân Hoàng Phủ Thanh Vũ khoác áo màu tối đi lên trên núi, lúc hắn đến trước ngôi cổ tự, một tiểu sa đang dọn dẹp tuyết đọng bên trong vừa thấy hắn, đột nhiên ngừng quết, xoay người liền chạy về phía cổng chùa.

Sau đó, cửa lớn trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức đóng sập lại.

Cổng chùa to như vậy, yên tĩnh giống như trên thế gian này không còn ai chỉ còn một mình hắn đứng ở nơi đó.

Hồi lâu sau, hắn cởi áo khoác trên người xuống, ném trên mặt đất, sau đó vén vạt áo bào, quỳ gối xuống đất.

Gió núi lạnh lùng thổi qua, xung quanh yên tĩnh không có tiếng động, chỉ có hình bóng hắn quỳ gối trước cổng chùa, có vẻ lạnh lẽo mà tịch liêu.

Trong biệt viện trong chùa.

Nha hoàn Tử Nhi vội vàng từ cổng khẩu chạy đến, dừng lại ở cửa trấn tĩnh một lúc, đợi đến khi hết thở dốc mới đi vào bên trong.

Trong phòng, Thái Hậu vẫn tựa vào trên nhuyễn điếm, khẽ chợp mắt.

“Thái Hậu.” Tử Nhi nhẹ nhàng gọi một tiếng, khẽ cắn môi dưới nói, “Thất gia đang quỳ ở trước cổng.”

Ngoài dự đoán, Thái Hậu không hề có bất cứ hành động nào, chỉ khẽ gật đầu, ngay cả mắt cũng không buồn mở ra.

Tử Nhi nhất thời không dám mở miệng nhiều nói, lẳng lặng lui xuống.

Đến buổi chiều, trên núi tuyết bắt đầu rơi.

Tuyết rơi rất lớn, chỉ mới nửa canh giờ đã có tuyết đọng lại, không ngừng chồng chất ở chân tường, thân cây, cùng với đôi vai vẫn không nhúc nhích của Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Tay chân hắn đã sớm lạnh lẽo, trên mặt cũng không có chút huyết sắc nào, nhưng đôi mắt vẫn sáng như hai ngọn đuốc, chỉ nhìn chằm chằm cổng chùa đang đóng chặt.

Mặt trời dần dần lặn xuống, từ xa xa phía trên sườn núi bỗng nhiên có ánh sáng của một đội ngọn đuốc truyền đến, chưa kịp hoàn hồn, đoàn người đã xuất hiện ở phía sau Hoàng Phủ Thanh Vũ, tất cả đều đứng lại, chỉ có một bóng dáng nữ tử mảnh khảnh cầm ô trong tay, chậm rãi đi về phía hắn.

“Thất gia.” Lâm Lạc Tuyết quỳ xuống bên cạnh hắn, chiếc ô cầm trong tay che trên đỉnh đầu của hắn, mi tâm nhíu lại, trong mắt hình như có ánh lệ, ôn nhu nói, “Thất gia muốn nói gì sao không đi vào nói với Thái Hậu lại ở ngoài này quỳ trong gió tuyết, tội tình gì chứ?”

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không nhúc nhích, sắc mặt vẫn trầm tĩnh như trước, cũng không liếc nhìn nàng một cái.

Lâm Lạc Tuyết phút chốc rơi lệ, cắn môi dưới: “Thất gia......”

Nàng không biết hắn vì sao phải quỳ gối tại nơi này, chỉ mơ hồ đoán chuyện này e là có liên quan với Tịch Nhan đang lâm vào hôn mê trong Hi Vi viên, nhưng nàng không hiểu rõ nội tình trong đó. Nhưng nhìn thấy hắn, một người kiêu ngạo luôn đứng ở trên cao nhìn xuống, một nam nhân ôn nhuận như ngọc, cao quý bất phàm cứ như vậy quỳ gối trong giá rét tại nơi này, nàng cảm thất thực sự rất đau lòng.

Cửa chùa nặng nề đột nhiên mở ra, Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng mắt lên, nhìn về phía hai nha hoàn từ trong chùa đi ra, nhưng chỉ một lát sau liền dời tầm mắt đi nơi khác.

Tử Nhi cùng Lục Nhi đi tới, hành lễ: “Tham kiến Thất vương gia, Vương phi.” Dứt lời, cũng không nhìn lại Hoàng Phủ Thanh Vũ, chỉ nhìn về phía Lâm Lạc Tuyết lên tiếng: “Vương phi, thời tiết trên núi gió mạnh tuyết lớn, thân thể Vương phi vừa mới khỏi bệnh, không nên ở nơi này kẻo bị cảm lạnh. Thái Hậu mời Vương phi vào trong.”

Lâm Lạc Tuyết cảm thấy rất kinh ngạc, nhìn như Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không chút thay đổi trước mặt, lại nói: “Vậy Thất gia thì sao?”

Tử Nhi khẽ lắc lắc đầu, ý bảo nàng không nên hỏi nữa.

Lâm Lạc Tuyết suy nghĩ một lát, đưa chiếc ô cầm trong tay cho Yến nhi đứng phía sau, phân phó nàng che ô cho Hoàng Phủ Thanh Vũ, còn mình đứng dậy, đi theo hai nha hoàn kia vào trong chùa.

Cửa chùa chậm rãi khép kín lại, Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên nhắm chặt hai mắt, không bao lâu sau lại mở mắt ra, ánh mắt vẫn như trước, chỉ nhìn về hai cánh cửa kia.

Lúc Lâm Lạc Tuyết tiến vào phòng Thái Hậu, Thái Hậu vừa mới dùng xong bữa tối, thấy nàng vào cửa, nhất thời nở nụ cười: “Lâm nha đầu mau vào đây, đừng ở bên ngoài bị lạnh lại ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe!”

Lâm Lạc Tuyết vẫn còn chần chờ ngoài cửa, nhìn thấy vẻ mặt hiền hòa của Thái Hậu giống như trước kia, nhịn không được lập tức quỳ rạp xuống đất: “Thái Hậu, nô tì bất quá cũng chỉ là một người ngoài, thế mà Thái Hậu đã đau lòng thay cho thân thể của nô tì, nhưng Thất gia là thân tôn của Thái Hậu, sao Thái Hậu lại nỡ nhẫn tâm để cho Thất gia quỳ gối trong gió tuyết trước cổng chừa chứ?”

Thái Hậu nghe thấy thế, vẫn cười như trước, cầm tay Lâm Lạc Tuyết, kéo nàng đến bên cạnh: “Nha đầu ngốc, làm sao con có thể nói mình chỉ là người ngoài? Ai gia chưa bao giờ xem con là người ngoài cả!”

“Nhưng mà Thất gia......”

Sắc mặt Thái Hậu thoáng trầm xuống, lời nói của Lâm Lạc Tuyết đúng lúc dừng ngay cửa miệng, sau đó bà cười lên, kéo nàng đến ngồi xuống nhuyễn điếm, lại dặn dò hạ nhân châm chén trà nóng cho nàng, rồi khẽ cười nói: “Ai gia nghe nói thân mình con vừa mới bình phục, thật sự không nên vất vả như vậy.” Dứt lời, nàng khẽ than, “Nhưng lão Thất lại không biết quý trọng con, hắn thật sự rất không hiểu chuyện .”

Lâm Lạc Tuyết lắng nghe những lời bà nói, nàng biết trong đó nhất định là có ngụ ý khác nên trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ lẳng lặng nghe tiếp.

“Con đừng nghĩ Lão Thất ngày thường tính tình trầm tĩnh, không dễ dàng bị kích động, bất cứ chuyện gì cũng đều có thể bày mưu tính kế, nhưng nói cho cùng tuổi hắn vẫn còn trẻ, không chịu nổi dụ hoặc, ta biết hắn luôn luôn thiên vị cho con nha đầu gọi là Vi Chi kia, nhưng hắn chỉ nhất thời hồ đồ mà thôi, con ngàn vạn lần không nên oán trách hắn!”

“Nô tì hiểu được.” Lâm Lạc Tuyết vội đáp lại, “Nô tì không dám oán trách Thất gia.”

“Con còn trẻ như vậy mà suy nghĩ như thế là điều hiếm thấy, Lão Thất cuối cùng cũng không nhìn lầm người.” Thái Hậu che trán khẽ thở dài một tiếng, “Chỉ tiếc, cho tới bây giờ hắn vẫn còn khăng khăng cố chấp như vậy.”

Lâm Lạc Tuyết lúc này mới hiểu được, thì ra Thái Hậu cũng bất mãn Hoàng Phủ Thanh Vũ nạp Tịch Nhan làm sườn phi, nên mới dẫn đến cục diện bà cháu mâu thuẫn như hiện nay. Trong lúc nhất thời, lòng của nàng buồn vui lẫn lộn, suýt chút nữa thì rơi lệ: “Nhưng hiện nay không phải Thất gia muốn thỉnh tội với Thái Hậu sao? Thái Hậu vì sao không chịu tha thứ cho Thất gia?”

Ánh mắt Thái Hậu bỗng tối lại, vỗ vỗ bàn tay nàng: “Con là đứa nhỏ ngoan, đương nhiên không rõ. Lão Thất này không phải đang thỉnh tội với ai gia, hắn đang kháng nghị với ai gia đó!” Thái Hậu cười lạnh một tiếng, quay đầu lại vẫn mang diện mạo ôn hòa, “Lâm nha đầu, tối nay con ở trong này, bên ngoài gió tuyết lớn như vậy, không nên đi lung tung bên ngoài, sáng mai cùng ai gia dùng bữa sáng.”

Trong lòng Lâm Lạc Tuyết bất chợt chấn động, nhìn Thái Hậu vẫn duy trì nụ cười ôn hòa trên miệng, bất giác gật đầu đáp ứng.

“Những người con mang đến, hãy cho bọn họ lui xuống nghỉ ngơi đi, thời tiết như vậy, đứng ở bên ngoài làm gì!” Thái Hậu lại cười nói, quay đầu phân phó Tử Nhi vài câu.

Nửa đêm, gió tuyết càng lớn hơn, rét lạnh thấu sâu vào lòng người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play