Hắn hướng mà nói đến làm được, Tịch Nhan nguyên tưởng rằng tối nay là thật không thể hồi phủ , không nghĩ lại vẫn là không có thể làm cho hắn như nguyện.

Lúc đó, nàng bị hắn đùa đến mức vô cùng động tình, toàn thân trên dưới không chỗ nào mà không mẫn cảm, nhưng hắn lại chậm chạp không chịu thỏa mãn nàng. Tịch Nhan nhịn không được nâng thân mình lên, nhỏ giọng nức nở cầu xin hắn.

Trong lòng hắn vốn có một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, lúc này thấy bộ dáng của nàng như vậy cuối cùng không khắc chế được, thân dưới hạ xuống, thong thả mà kiên định tiến vào nàng.

“A --” Tịch Nhan khắc chế không được thét lên một tiếng chói tai, sau đó vội cắn vào bả vai hắn do sợ cho bị người khác nghe được, nhưng mà thần trí nàng lại mơ mơ hồ hồ -- tuy hắn chỉ mới bắt đầu nhưng nàng cũng lên đến đỉnh.

Tất nhiên hắn rất căm tức, nhưng lại dở khóc dở cười.

Nàng lui thân mình lại, động cũng không thể động, cũng làm cho hắn không thể nhúc nhích. Hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể cúi người xuống hôn nàng, thì thào những lời âu yếm làm cho thân thể nàng thả lỏng.

Đến khi Tịch Nhan cảm thấy thoải mái, nàng lại đột nhiên nảy lên ý xấu, sống chết cũng không chịu cho hắn.

Hai người cứ như vậy ở trên giường thượng kẻ đuổi người bắt, cuối cùng, Hoàng Phủ Thanh Vũ thành công bắt giữ nàng ở một góc gường, dường như để cho hả giận hắn cúi đầu cắn nàng, nhưng lại vô cùng ôn nhu, Tịch Nhan nhịn không được vừa kêu toáng lên vừa cười ha ha.

Nhưng trong lúc hai người đang cười đùa vui vẻ, lại đột nhiên vang tiếng gõ cửa không đúng lúc.

Tịch Nhan còn chưa nghe được, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ đã vội bưng kín miệng của nàng lại, giọng nói không chút cảm xúc: “Ai?”

“A --” Lúc này Tịch Nhan mới hồi phục tinh thần lại, thẹn đến mức muốn chui xuống đất, vùi vào trong ngực hắn, nhưng cũng đồng thời nghiêng tai lắng nghe người bên ngoài trả lời.

Sau một lúc lâu, bên ngoài mới vang lên giọng nói tràn đầy ủy khuất của Thôi Thiện Duyên, dùng đầu ngón chân nghĩ hắn cũng biết mình cừa làm hỏng chuyện tốt của chủ nhân: “Thất gia, là nô tài.”

“Cút!” Từ trước tới giờ, đây là lần đầu tiên Hoàng Phủ Thanh Vũ lớn tiếng quát lên, “Có chuyện gì sáng mai đến bẩm báo tiếp!”

Bên ngoài trầm mặc hồi lâu, thanh âm ủy khuất lại truyền đến nhưng mang theo tiếng khóc nức nở: “Thất gia, xe ngựa của Vương phi đi được nửa đường va chạm với xe ngựa của phủ Tứ gia nên bị lật, sự tình khẩn cấp, nô tài mới đến bẩm báo cho Thất gia......”

Khi nghe được hai chữ “Vương phi”, thần sắc Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn không thay đổi, nhưng khi nghe được “phủ Tứ gia”, ngay cả Tịch Nhan cũng thay đổi sắc mặt, đẩy đẩy hắn: “Đứng lên đi, còn thất thần gì chứ!”

Đến lúc hai người ăn mặc chỉnh tề ra khỏi phòng, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn cực kỳ âm trầm, nắm tay Tịch Nhan, cũng không thèm nhìn liếc mắt tới Thôi Thiện Duyên phía sau một cái.

Tịch Nhan lén nhìn vẻ mặt khổ không nói nổi của Thôi Thiện Duyên, vốn định trấn an hắn vài câu, nhưng cuối cùng bởi vì xấu hổ đến nỗi không nhấc đầu lên nổi, nên cũng không nói gì.

Đến khi lên xe ngựa chỉ còn lại hai người, Tịch Nhan cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, vừa xoay đầu lại phát hiện vẻ mặt hắn vẫn âm trầm, cuối cùng nhịn không được bật cười.

Hoàng Phủ Thanh Vũ liếc mắt nhìn nàng, bỗng nhiên cũng cười lên. Tuy rõ ràng hắn cười vô cùng ôn hòa, nhưng Tịch Nhan nhìn thấy lại cảm thấy kinh hãi, nhích sang bên cạnh: “Chàng có nghĩ cũng đừng nghĩ tới.”

“Nàng biết ta suy nghĩ gì sao?” Ánh mắt hắn trong suốt, vẻ mặt sáng ngời.

“Ta mặc kệ chàng suy nghĩ cái gì, nếu muốn làm cho ta khó xử thì không được.” Tịch Nhan xấu hổ đến nỗi mặt đỏ bừng, nàng vội che mặt mình lại, không dám nhìn hắn nữa.

Hắn cười vang lên, vươn tay ra liền kéo nàng vào trong lòng mình, không hề nói gì nữa.

Tịch Nhan ở trong lòng hắn thay đổi sang tư thế thoải mái dựa vào hắn, sau một lát im lặng, bỗng nhiên nói: “Lần này, chàng thấy thế nào?”

“Ta nhất định sẽ làm thịt cái tên Thôi Thiện Duyên không biết thức thời đó.” Hắn mặt không đổi sắc nói.

Tịch Nhan xấu hổ thúc khuỷu tay vào người hắn: “Chàng biết rõ ta đang nói đến xe ngựa phủ Tứ gia mà!”

“Vậy làm thịt ngựa trong phủ lão Tứ, chàng thấy thế nào?” Hắn cúi đầu xuống, mỉm cười nhìn nàng.

Tịch Nhan rốt cuộc nhịn không được lại bưng kín mặt, khổ sở nức nở một tiếng, không thèm hỏi hắn nữa.

Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ một tiếng, bên dưới vẻ mặt tươi cười càng thêm thâm trầm hơn.

Chuyện xảy ra lần này, rõ ràng, Tứ hoàng tử tỏ ra đã thiếu kiên nhẫn, chuẩn bị xuống tay với hắn. Nhưng dù trong triều đình xảy ra bất kỳ sóng gió nào, hắn nhất định sẽ không làm cho Tịch Nhan tham dự vào đó.

Chỗ hai cỗ xe ngựa va chạm nhau chính là trên một đường cái đông đúc trong kinh thành, thời điểm Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan đến nơi, hai cỗ xe bị hư tổn khác xa nhau đang đỗ ở một bên ngã tư đường, Tứ hoàng tử Hoàng Phủ Thanh Hựu đang đưa lưng về phía bọn họ, thấp giọng nói gì đó, tựa hồ đang trấn an nữ tử bởi vì chấn kinh mà không ngừng khóc trước mặt.

“Tứ ca.” Hoàng Phủ Thanh Vũ mang theo Tịch Nhan tiến lên gọi hắn một tiếng, Hoàng Phủ Thanh Hựu quay đầu lại, ánh mắt trước tiên dừng lại ở trên người Tịch Nhan, đánh giá từ trên xuống dưới, sau đó mới nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, cười nói: “Thất đệ, ngươi thật sung sướng.”

Tịch Nhan lúc này mới nhìn rõ thì ra trước mặt Hoàng Phủ Thanh Hựu là cơ thiếp trong phủ của hắn, không phải là Lâm Lạc Tuyết. Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ: “Không bằng Tứ ca.” Dứt lời, hắn nhìn một vòng xung quang, nhưng lại không nhìn thấy thân ảnh Lâm Lạc Tuyết.

“Tìm Thất đệ muội sao?” Hoàng Phủ Thanh Hựu thấy thế, ôm lấy cánh tay chỉ chỉ vào một ngôi nhà dân gần đấy, “Nàng ta hình như bị thương, đang ở bên trong nghỉ ngơi, ngự y cũng thật sự là, đã lâu như vậy còn chưa đến.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười chắp tay bảo: “Đa tạ Tứ ca lo lắng. Xem ra vị tiểu tẩu tử này chấn kinh cũng không nhỏ, Tứ ca nên mang nàng ta hồi phủ trước đi, chuyện còn lại cứ giao cho Thanh Vũ xử lý.”

Hoàng Phủ Thanh Hựu bỗng dưng nhíu mày: “Vậy làm phiền Thất đệ.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ không nói thêm gì, mang theo Tịch Nhan đi về phía ngôi nhà dân đó.

Yến nhi đang chờ ở cửa đã lâu vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhất thời đôi mắt sáng ngời, nhưng khi nhìn thấy Tịch Nhan phía sau hắn lại giận tái mặt lên tiếng: “Thất gia cuối cùng cũng đến đây! Tiểu thư bị thương không nhẹ, nhưng ngự y vẫn còn chưa đến!”

Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan vừa mới đi đến cửa phòng nơi Lâm Lạc Tuyết đang nghỉ ngơi, liền nghe được từ trong phòng truyền ra tiếng rên rỉ thống khổ. Vén rèm cửa đi vào đi, Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa mới kéo màn giường mạn nhìn về Lâm Lạc Tuyết, Tịch Nhan đứng ở bên cạnh liền nghe được thanh âm của Lâm Lạc Tuyết thất thanh khóc rống lên: “Thất gia......”

“Đừng sợ.” Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn cả người nàng đầy những vết thương, vươn tay ra nắm lấy tay nàng,“Ngự y sẽ nhanh tới thôi.”

Tịch Nhan cũng có thể thấy bộ dáng đau đớn của Lâm Lạc Tuyết, nhịn không được kéo kéo ống tay áo Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Nàng đang khó chịu như vậy, ngự y lại chậm chạp chưa đến, chàng nên chuẩn mạch cho nàng trước đi.”

Hoàng Phủ Thanh Vũ liếc nhìn Tịch Nhan một cái, bộ dáng làm như vui không buồn, quay đầu lại nói với Lâm Lạc Tuyết: “An tâm nằm đây nghỉ đi, ta đã phái người đi thúc giục rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play