Lòng bàn tay này ấm áp như ngọc nắm lấy tay nàng, cứ như vậy xoa lưng bàn tay nàng, chậm rãi đem tay nàng kéo xuống dưới.
Chỉ nghe tiếng nói thanh nhuận của hắn mang theo ý cười: “Không cần. Chúng ta đã thành vợ chồng, vi phu sao lại có thể làm cho nàng khó xử?”
Tay Tịch Nhan vẫn còn bị hắn nắm, muốn bất động thanh sắc rút về, nếu làm vậy lại cảm thấy bản thân sẽ ở thế hạ phong, bởi vậy thấp giọng nói: “Thất gia nói đúng, nhưng nếu đã thành phu thê, lại không thể dùng khuôn mặt chân thật để đối diện lẫn nhau sao được?”
Dứt lời, tay còn lại của Tịch Nhan nhanh chóng tháo khăn trên mặt, hơi lôi kéo, làm cho khăn che mặt bay ra.
Cùng lúc đó, nàng rõ ràng cảm giác được bàn tay hắn đang cầm tay mình tựa hồ nắm thật chặt, vì thế liền ngẩng đầu lên đánh giá vẻ mặt của hắn, không ngoài sở liệu thấy ý cười trên miệng hắn bất giác ngưng đọng lại.
Tịch Nhan tất nhiên là biết giờ phút này dung mạo bản thân có bao nhiêu đáng sợ -- sóng mắt long lanh linh động đã bị hủy, vết thương dữ tợn trên mặt đã che lấp đi dung nhan tuyệt sắc, chỉ còn lại một con mắt, giống như ma quỷ.
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, trong lòng nhịn không được cười lạnh, chờ đợi phản ứng của hắn.
Ngày đó, Hoàng Phủ Thanh Hoành bị nàng dọa tới mức phá cửa mà chạy, không biết vị hòang tử trước mặt này --
Tịch Nhan suy nghĩ chưa xong, đột nhiên thấy trên mặt hắn lại tràn ra nụ cười sáng lạn hơn trước, chậm rãi đưa trán mình chạm vào trán nàng.
Trên người Tịch Nhan rốt cục khắc chế không được hơi cứng đờ, mở to đôi mắt lạnh nhìn hắn.
“Ý của Thất gia là...... Tuyệt xú sắc?” Trong con mắt còn lại của Tịch Nhan không hề chứa một tia tức giận nào, con mắt đục ngầu, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt như mặc ngọc của nhắn, không chút nào kiêng kị.
“Không chỉ có tuyệt sắc, còn thực thông minh.” Hắn phát ra một tiếng than nhẹ, chậm rãi rời mặt nàng, khóe môi lại vẫn duy trì nụ cười thâm thúy, dựa vào xe lăn, như cũ nhìn nàng không chút nào trốn tránh.
“Đa tạ Thất gia tán thưởng.” Trong lòng Tịch Nhan sinh ra cảm giác khác thường, lại như cũ nghiêng đầu cười.
Bộ dáng này, đúng là quỷ dị nói không nên lời.
Hắn cười khẽ hai tiếng, ánh mắt chuyển sang người săn sóc dâu bên cạnh. Người săn sóc dâu ngầm hiểu, lập tức vui mừng hô to lên: “Tân lang tân ngương làm lễ hợp cẩn giao bôi, từ nay về sau cát tường, thiên trường địa cửu --”
Nói xong, lập tức có thị nữ trình lên hai chén rượu, hắn cầm trước một chén rượu, sau đó đem một khác chén đưa cho nàng.
Tịch Nhan cũng không lảng tránh, trên mặt không có chút thẹn thùn, lập tức nhận lấy, giơ lên chén rượu trước: “Thất gia, thỉnh.”
Hai chén rượu đồng thời được uống một hơi cạn sạch, khi buông chén trong tay ra, trong nháy mắt, Tịch Nhan bỗng nhiên có loại cảm giác không tốt, chỉ cảm thấy trong miệng chua sót, trong đầu cũng sinh ra hỗn loạn, nhìn về phía khuôn mặt vẫn mỉm cười như trước của hắn:“Thất gia?”
Xe lăn của hắn chậm rãi tiến lên, ghé sát vào bên giường, ngón tay thon dài trắng noãn xoa hai má sần sùi Tịch Nhan: “Rượu rất mạnh, uống không quen nên bị say sao? Không quan hệ, dù sao đêm động phòng hoa chúc, tỉnh quá ngược lại không tốt......”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT