Mang tâm tình như lửa đốt trong lòng, chạy như bay trở về nhà Triệu Kỳ, Tần Nghị tung một cước đạp tung cửa lớn, rồi lập tức phi thẳng vào.

"Kỳ Kỳ!" Chân mới bước vào cửa, hắn liền kêu vang tên của Triệu Kỳ, nhưng không thấy có tiếng trả lời.

Cả căn phòng đều im ắng.

Quan sát cẩn thận xung quanh một vòng, không thấy một bóng người. Hắn nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của Triệu Kỳ, ló đầu vào quan sát.

Trong phòng cũng im ắng, nhưng trên giường rõ ràng đang có người ngủ.

Hắc hắc, xem ra nàng đang ở ngủ trưa!

Thật tốt quá! Vừa vặn hắn cũng đang mệt mỏi, vậy cùng nhau ngủ nào!

Hắn với Kỳ Kỳ ở cùng nhau, cũng là chuyện thường.

Hắn thích Kỳ Kỳ... Ừm, hắn thích xưng hô như thế.

Cười thầm đắc ý, Tần Nghị nhanh chóng đóng cửa lại, rón ra rón rén đi tới bên giường, cởi quần áo ra, lao vào trong chăn, ôm thân thể mềm mại vào lòng.

Nhưng không như bình thường, người trong chăn vẫn không nhúc nhích, sau đó lại ra sức giãy giụa, tìm chỗ trốn tránh.

"Kỳ Kỳ, em làm sao thế?"

Cảm thấy có điều gì đó không đúng, Tần Nghị mới vừa mở miệng hỏi, chỉ nghe thấy "Phanh" một tiếng, cửa phòng mở rộng.

Mới vừa rồi còn tràn đầy sung sướng với ý định trộm hương của mình, Tần Nghị trong nháy mắt biến thành pho tượng, bởi vì xuất hiện ở trước cửa không phải là ai khác, chính là người hắn mong nhớ mấy ngày nay Triệu Kỳ!

Đến lượt người từ trong chăn thò đầu ra, hét thảm một tiếng:

"Oa, buồn chết tôi mất!"

Tiếng nói nghe cũng không xa lạ gì, cúi đầu xuống, thấy ngay gương mặt quen thuộc, Tần Nghị há to miệng cả kinh, thiếu chút nữa sái quai hàm.

Người ở cửa mắt mở đến suýt lọt tròng nhìn xuống hạ thân của hai người trên giường, chần chừ một lúc, rồi mới chậm chạp nhả ra từng âm tiết vô nghĩa:

"Anh... anh..."

"Các người muốn làm cái gì tôi không xen vào, nhưng đừng có làm việc ngay trên giường của tôi chứ? Buổi tối tôi còn ngủ đó."

Thoang thoảng có nụ cười chế nhạo trong lời nói của mình, Triệu Kỳ một tay để lên khung cửa, thoải mái đứng ở cửa, tận tình thưởng thức màn kịch tính này, không có ý tránh đi.

"Nhị thiếu, đang ở đây làm ...."

Triệu Kỳ chưa kịp nói tiếp, một âm thanh kiều mỵ đến tận xương tủy truyền đến. Ngay sau đó, một cái đầu nho nhỏ, dưới nách Triệu Kỳ chui ra, khuôn mặt Mỹ Mỹ xuất hiện trước mặt hai người đang nằm trên giường cùng với chăn mềm rối loạn.

"Oa!"

Chứng kiến một màn không tưởng tượng được, mỹ nhân môi anh đào đỏ hồng chuyển thành hình chữ O, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập khiếp sợ. Cả người nàng chui qua nách Triệu Kỳ, hai con mắt nhìn hai thân người trên giường vài lần, mới vui sướng kêu to: "Tần Đại thiếu, nguyên lai anh đúng là gay nha!"

"Thiến Thiến tỷ, mọi người nói cái gì đó?"

Mỹ nhân vừa mới dứt lời, lại một giọng nói ngọt ngào từ xa vọng đến càng lúc càng gần. Trong trí nhớ Tần Nghị, tiểu bằng hữu làm văn thư ở trường học cũng xuất hiện. Cô ta may mắn trở thành người thứ ba bắt gian bọn họ tại trận.

Cửa phòng ngủ, Triệu Kỳ đứng ở giữa, mỹ nhân đứng bên phải, Tần Mặc đứng bên trái, ba người canh giữ sít sao, làm Tần Nghị thẹn đến muốn chui xuống đất nhưng mà chẳng có vết nứt nào quanh đây.

Nhìn ca ca nhà mình, thân dưới ca ca cùng với người kia, đôi mắt tròn to của Tần Mặc vụt sáng, tò mò nhìn bọn hắn chằm chằm một lúc lâu, cái hiểu cái không quay qua Triệu Kỳ, hỏi: "Nhị ca, lão Đại cùng Tam ca trên giường làm cái gì vậy? Đấu vật sao?"

Mỹ nhân bên phải nghe được lời nói khờ dại của nàng, nở nụ cười mê đắm. Cô vươn tay, trìu mến nâng khuôn mặt Tần Mặc, kéo ra ngoài, trong ngữ khí mềm mại nói: "Mặc Mặc thật đáng yêu, vẫn còn là một đóa bách hợp nhỏ thuần khiết nha! Thực không đành lòng dụ dỗ a!"

Biết là cô đang lấy lòng, Tần Mặc đối với hành động này đã sớm tập thành thói quen, mặc kệ cô ta, chính là nghi hoặc với hai người trên giường chuyển sang người trước mặt, hỏi lại: "Thiến Thiến tỷ, lão Đại cùng Tam ca hai người bọn họ rốt cuộc đang làm gì đó? Em thấy có vẻ là lạ?"

"Em đoán đi?" Mỹ nhân cười hỏi.

Tần Mặc nhăn trán suy nghĩ một lúc, lắc đầu: "Em không biết."

"Nếu phía dưới tên kia đổi thành nhị thiếu, em sẽ liên tưởng đến cái gì?" Mỹ nhân nháy mắt với nàng mấy cái, nhỏ giọng dẫn dắt.

"Nhị ca..."

Tần Mặc nhìn chằm chằm hai người trên giường, thử đổi người phía dưới thành Triệu Kỳ.

" A! Em biết rồi!" Ngay lập tức, nàng liền tỉnh ngộ.

Căm tức nhìn ca ca mình, nàng không để ý chỉ trích hắn: "Lão Đại, chẳng lẽ anh thực sự có ham mê kì lạ này à? Uổng công em vừa rồi còn giải thích cho chị Thiến Thiến nửa ngày, nói anh tuyệt đối chỉ thích nữ nhân! Anh làm cho em thất vọng quá!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play