“Tuy nhiên, cũng không
phải là không có hi vọng.” trầm mặc hồi lâu, Hàn Quân Hồng đột nhiên mở miệng
nhẹ nhàng nói một câu.
Tần Nghị phảng phất như
mò mẫm trong đêm bắt được cọc cứu mạng, đáy mắt lại dấy lên hi vọng: “Cái gì,
Hồng, mau nói cho tôi đi, cậu mau nói cho tôi biết.” Hắn nắm chặt cánh tay
Hồng, dùng hết khí lực toàn thân.
Hàn Quân Hồng bị hắn nắm
chặt, đau đến nhe răng trợn mắt. Tránh thoát, nhưng không nổi. Không thể nhịn
được nữa, hắn gào thét, “Tần Nghị, tôi là bệnh nhân.”
Tần Nghị bị hắn làm cho
sửng sốt, mới phát hiện bản thân hơi thái quá, vội vàng thu hồi tay, ngượng
ngùng nói: “Thật xin lỗi, là tôi quá kích động.”
Thái độ coi như là thành
khẩn, hắn gượng gạo đón nhận lời xin lỗi. Hàn Quân Hồng bĩu môi, hướng tới
giường bệnh bên trong, để tránh chịu sự kích động của Tần Nghị một lần nữa.
Tần Nghị bước tới sát
bên, nịnh nọt, ân cần nói: “Hồng, có hi vọng gì? Hiện tại có thể nói không? Hi
vọng của tôi là gì?”
Đã biết là hắn sẽ hỏi câu
này, Hàn Quân Hồng khinh thường hắn.
“Nói thật, trong mắt tôi,
Triệu Kỳ đối với cậu không phải không có tình cảm. Nếu không cô ấy sẽ không chờ
cậu mười hai năm.” Hắn nhìn cửa, nhẹ nhàng nói.
“Thật sao?” Nghe câu đó,
Tần Nghị hưng phấn.
“Thật sự.” Hàn Quân Hồng
khẳng định nói, nhưng lập tức nói thêm một câu nữa ngoại lệ, “Nhưng đó là trước
kia, hiện tại thì không biết chính xác được.”
“Tại sao?” Tần Nghị vừa
mới hưng phấn lập tức uể oải đi xuống.
Hàn Quân Hồng chọc hắn
xong, lại tiếp tục tức giận nói: “Cậu lãng phí mười hai năm của người khác, còn
người con gái kia đã mất mười hai năm tuổi xuân. Thử nghĩ, một thiếu nữa như
hoa ấy đã nhiều tuổi, trơ mắt nhìn bạn bè đã kết hôn, đã có con cái, còn cô ấy
vẫn còn cô độc. Mà lúc này, vị hôn phu như cậu, lại ăn chơi đàng điếm bên
ngoài, cậu nói xem cô ấy có hận cậu không?”
“Ách...” Tần Nghị bị hắn
nói mấy câu nhưng vì sĩ diện vẫn ngẩng đầu lên, “Nhưng” hắn cãi lại, “Tôi không
phải vẫn cùng cô ấy ở chung một chỗ suốt mười hai năm sao?”
Đồ ngu ngốc này! Hàn Quân
Hồng trừng mắt nhìn hắn, “Nam nhân không giống nữ nhân! Nam nhân càng già càng
đáng giá, nữ nhân thì ngược lại.”
“Tôi sai rồi.” Tần Nghị
nhận lỗi, hắn thực sự không biết nói gì, hắn nghĩ rằng chuyện của bọn hắn vẫn
tốt, hắn chỉ có cô ấy, cô ấy cũng chỉ có mình hắn, chưa bao giờ nghĩ tới dùng
hôn ước để ràng buộc ai.
“Nhưng khi tôi bảo kết
hôn, cô ấy không muốn, cô ấy bảo nhất định phải gả cho Lý Hạo!” Hắn ủy khuất
kêu lên.
“Cậu nói với giọng như
thế nào?” Hàn Quân Hồng hỏi.
Tần Nghị cặn kẽ thuật lại
tình hình.
Nghe xong, Hàn Quân Hồng
hắc hắc cười hai tiếng, sau đó lại lạnh mặt: “Chỉ cần là nữ nhân nghe cậu nói
đều không đồng ý.”
“Tại sao?” Tần Nghị sợ
hãi.
"Cậu ngẫm lại lúc
đấy anh nói chuyện với khẩu khí như thế, ai nguyện đón nhận bố thí của cậu?”
Hàn Quân Hồng cười lạnh, “Triệu Kỳ tài mạo song toàn, xuất thân không kém, chỉ
cần cô ấy muốn gả, có hàng ngàn người muốn đăng ký, so sánh với sự anh tuấn của
cậu, có khối người, cô ấy cần phải ủy khuất chạy theo cậu sao?”
“Bố thí?” Tần Nghị kinh
ngạc. Bọn họ nghĩ là loại cảm giác này sao?
“Không phải sao? Giọng
điệu của cậu chính là như thế.” Hàn Quân Hồng lành lạnh nói.
“Tôi thật sự không có ý
đó.” Tần Nghị thì thào nói nhỏ.
“Nhưng nghe cậu nói, cảm
giác của tôi chính là như thế.” Hàn Quân Hồng khẳng định.
“Xong đời.” Tần Nghị
thống khổ ôm đầu, “bây giờ tôi nên làm gì đây?”
“Đừng lo lắng, ít nhất
hiện tại anh không bị Triệu Kỳ chán ghét. Hơn nữa, trong tay anh còn có một
người rất quan trọng.” Hàn Quân Hồng trấn an hắn.
“Có thật không? Kỳ Kỳ không
ghét tôi?” Tần Nghị đề tay ôm đầu, mắt lấp lánh một tia hi vọng.
“Thật sự.” Hàn Quân Hồng
gật đầu, trong lòng thầm than người này tính khí so với thời tiết tháng tư còn
biến hóa khôn lường hơn. “Triệu Kỳ tính tình thế nào, tôi hiểu rõ. Đúng người
không thích, cô ấy lười biếng nói chuyện. Nhưng đối với người dây dưa, cô ấy sẽ
không nhịn nổi, nhưng là không quá coi thường cậu.”
“Đúng thế.” Nghĩ Triệu Kỳ
mặc dù đối với mình rất ôn hòa, nhưng ít khi có chuyện! mỗi lần đi tìm cô ấy,
cô ấy không có xua đuổi hắn. đối với cha mẹ, cô ấy cũng thế. Đối với người
ngoài, cô ấy chỉ bình thường, sau đó không bao giờ nhắc lại.
Nguyên lại, hắn vẫn còn
hạnh phúc! Hắn cười ha hả vài tiếng.
“Này, thế lợi thế của tôi
là gì?” Hắn vội vàng hỏi.
“Mặc Mặc.” Hàn Quân Hồng
phun ra hai chữ.
“Mặc Mặc? Tần Mặc? Tiểu
tử đó?” Tần Nghị không tin hỏi.
“Đúng, chính là muội muội
cùng cha cùng mẹ với anh – Tần Mặc.” Hàn Quân Hồng một lần nữa nhắc lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT