Xung quanh vẫn là những cây cổ mộc che trời, sắc trời mờ mịt có chút đè nén, những thế thú rống thê lương không dứt bên tai, làm cho người ta tim đập nhanh. Tiếng bước chân trầm trọng của Đại Sơn làm cho đại địa hơi chút lay động, một số con thú nhỏ đều bị tiếng động dọa chạy.

Phong Liệt ôm eo Lý U Nguyệt, đưa mắt quét xung qunh một vòng. Đột nhiên, trong lòng hắn máy động, mẫn tuệ bắt được một tia sát khí nhàn nhạt đến từ trong rừng.

- Hừ! Rốt cuộc cũng đến rồi sao? Cũng quá không chuyên nghiệp a!

Trong lòng Phong Liệt thầm hừ lạnh, khóe môi dần nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.

Tiếp theo hắn để cho Đại Sơn dừng chân lại, đợi đám người Triệu Thung đi đến thì mới cười khẽ nói:

- Các vị đều mệt mỏi rồi chứ? Đêm nay mọi người nghỉ tạm lại đây một đêm nhé?

-

Vừa nghe Phong Liệt đề nghị nghỉ chân trong rừng, tất cả mọi người đều hơi sửng sốt. Nhưng vào lúc này, Triệu Thung đột nhiên quát to một tiếng:

- Cẩn thận ám khí!

Vụt!

Ngay khi tiếng nói của Triệu Thung vang lên, nhất thời chỉ thấy một điểm lục mang bay ra từ trong tán lá xum xuê của một cây đại thụ cách đó mười bước, nhanh chóng bay về phía Phong Liệt và Lý U Nguyệt.

Trong lòng Phong Liệt đã sớm âm thầm đề phòng, chỉ là hắn thắc mắc vì sao mục tiêu đầu tiên của kẻ đến lại là Lý U Nguyệt, điều này làm hắn căm tức vạn phần.

Cảm nhận sát ý cuồng bạo trên điểm lục mang này, ánh mắt Phong Liệt hơi chút ngưng trọng, sát khí của kẻ ra tay thật nặng!

Lý U Nguyệt chỉ có tu vi Nguyên Khí Cảnh tam trọng thiên, đối với công kích nhanh như vậy thì căn bản là phản ứng cũng không kịp. Đôi mắt to trong veo như nước không khỏi hiện lên vẻ khiếp sợ.

Ngay sau đó, bên ngoài người Phong Liệt chớp mắt đã tản ra một mảnh hắc vụ, bao bọc lấy hắn và Lý U Nguyệt vào trong, đồng thời biến ảo thành Hắc Ám thân. Ma Long ám trảo thò ra, chuẩn xác chộp đạo lục mang này vào tay.

Đinh!

Một tiếng kim thiết va vào nhau vang lên.

Phong Liệt ngưng mắt nhìn, thứ vào tay là một thanh chủy thủ dài ba tấc được bôi kịch độc, lục mang u u khiến lòng người run sợ, một cỗ khí tức tanh hôi chậm rãi phát ra.

Phong Liệt hừ lạnh một tiếng, nháy mắt đã hung hăng ném thanh chủy thủ này về phía nó bắn ra. Lập tức nghe được bên trong tán lá cách đó mười trượng vang lên một tiếng hét thảm. Theo tiếng hét, một gã hắc y nhân cũng rơi xuống trên mặt đất, quay cuồng vài cái rồi tuyệt khí bỏ mình.

- Tiểu thư! Ngài không sao chứ?

Bốn thị nữ của Lý U Nguyệt cả kinh, tất cả đều đi tới phía trước Đại Sơn. Trong tay rút ra binh khí của mình, nhìn xung quanh một cách đề phòng. Còn đám người Triệu Thung thì đều giận dữ, lập tức muốn vọt vào rừng kiểm tra.

- Khốn kiếp! Đám chuột nhắt chui từ đâu ra mà dám ám toán người khác! Xem bản công tử có lột da các ngươi không!

- Triệu huynh, cứ chậm đã! Chúng ta ở bên ngoài chờ bọn chúng là được.

Phong Liệt nhướng mày, vội vàng gọi đám người Triệu Thung quay lại.

Trong lòng hắn biết, tuy trong đám người thì cảnh giới của Triệu Thung xem như cao nhất, nhưng nếu nói đến kinh nghiệm chiến đấu thực tế thì còn rất khiếm khuyết. Một khi rời khỏi tầm mắt của hắn, chỉ sợ rất khó sẽ bận tâm được họ.

Lúc này, trong rừng vang lên một giọng nói âm trầm:

- Hừ, quả nhiên là có chút môn đạo! Giết! Trừ số một ra thì không để lại một ai.

Theo giọng nói này phát ra, trong rừng đột nhiên vang lên một loạt tiếng xé gió. Lập tức hơn mười bóng người màu đen ẩn trong hắc vụ nhanh chóng vọt về phía đám người Triệu Thung. Nhất thời, sát khí ngút trời tràn ngập trong thiên địa, làm tâm thần người ta khó yên.

Sau lưng mỗi đạo bóng đen này đều có chín Ma Long hư ảnh dài hơn một trượng. Tất cả cư nhiên đều là cao thủ Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên.

Thấy đối phương có nhiều cao thủ Nguyên Khí Cảnh cửu trọng thiên như vậy, bảy người Triệu Thung không khỏi có chút bối rối. Hơn nữa, từ sát khí nồng đậm của đám người này thì có thể nhìn ra được, bọn họ tuyệt đối là loại người thị huyết đầy kinh nghiệm sa trường. Không phải đám Long Vũ giải được sống trong hoàn cảnh thoải mái như họ có thể chống lại.

- Triệu huynh, các ngươi mau lui về phía sau đi.

Vừa thấy tình thế không ổn, Phong Liệt lập tức mệnh lệnh cho Đại Sơn lao lên.

Cũng không biết có phải ảo giác hay không, đám bóng đen này gây cho hắn cảm giác sởn tóc gáy. Hơn nữa, cái “số một” khó hiểu kia làm hắn có dự cảm không tốt.

Lúc đám người Triệu Thung đang do dự, thân thể to lớn của Đại Sơn nhoáng cái đã vọt qua, chắn phía trước bọn họ. Sau một chút sửng sốt, mấy người cũng không khỏi nảy sinh cảm kích từ tận đáy lòng với Phong Liệt.

- Ngao hống!

Đại Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, bốn chiếc chân lớn như cột đình rảo bước phóng lên, hai chiếc ngà voi màu vàng lóng lánh kim quang, rất nhanh húc về phía đạo bóng đen phía trước.

Thấy thế tới của Đại Sơn hung mãnh như vậy, nhất là hai chiếc ngà voi sắc bén như đao kia, bóng đen liền lập tức muốn lắc mình lui về sau tránh né.

Nhưng đúng lúc này, đột nhiên một cỗ uy áp cực kỳ mạnh phát ra từ hắc vụ trên lưng Đại Sơn, hung hăng đánh lên người tên sát thủ này. Nhất thời, thân hình đang muốn lùi về sau của hắn bị kiềm hãm.

Ngay sau đó, một chiếc ngà của Đại Sơn đâm thẳng vào ngực bóng đen nghe phốc một cái.

Cùng lúc đó, một bóng đen đang ở gần hắn cũng đột nhiên cảm thấy cỗ uy áp vô cùng mạnh mẽ này. Trong lòng bỗng cả kinh, đồng thời thân thể cũng không khỏi chậm lại một nhịp. Thoáng chốc, cái vòi màu vàng nhạt dài gần hai trượng của Đại Sơn chợt xẹt qua đầu hắn.

Phanh!

Một tiếng trọng âm qua đi, huyết tương trên đầu người này nháy mắt đã văng tung tóe, thân thể ngã xuống mặt đất run rẩy hai cái, đi đời nhà ma.

Phong Liệt và Đại Sơn phối hợp quả thực quá hoàn hảo, nắm chắc thời cơ đến nỗi đối phương hoàn toàn không phản kháng được mảy may.

Trong lòng Phong Liệt rất hài lòng với hiệu quả như vậy, lại càng thêm yêu thích Đại Sơn hơn. Ngộ tính của con voi ngốc này khá cao, linh trí cũng không phải những con Long thú nhất giai bình thường có thể so sánh. Làm Phong Liệt thật sự có chút tiếc nuối thả nó lại núi rừng.

Vẻn vẹn chỉ trong nháy mắt, bên phía bóng đen đã mất đi hai cao thủ. Điều này không khỏi làm cho khí thế cuồng mãnh của chúng bị kiềm hãm, tất cả đều trở nên cẩn thận hơn, lùi cách xa Đại Sơn một khoảng mười trượng, trong lúc nhất thời không dám lao lên như vừa rồi nữa.

Bất quá, lúc này sắc mặt của Phong Liệt trong hắc vụ vẫn ngưng trọng vô cùng. Ánh mắt hắn hơi lóe lên, lập tức ôm Lý U Nguyệt còn đang ngẩn người nhảy xuống từ lưng Đại Sơn, lớn tiếng phân phó mấy người phía sau:

- Triệu huynh, cả bốn người các ngươi đều tụ lại một chỗ, đừng phân tán ra!

- Đại Sơn, mày bảo vệ bọn họ! Nếu có thể giúp họ bình yên vô sự, cái này chính là của mày!

Nói với Đại Sơn xong, trong tay Phong Liệt đột nhiên xuất hiện một chiếc cây nhỏ, cao ba thước. Nguyên khí hệ kim nhất thời tràn ngập ra, cực kỳ thần dị phi phàm.

Đây là một gốc linh thụ Phong Liệt cướp được trên địa bàn của một con Kim Long Tích Dịch Nhị giai đỉnh phong. Tuy không biết cụ thể là vật gì, nhưng có lẽ nó có ích lợi rất lớn cho Long thú sở hữu Kim Long huyết mạch. Lúc này nếu muốn để Đại Sơn dốc hết sức làm việc thì không thể không cho nó một chút ngon ngọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play